当前位置:首页 > Thể thao > Những biến chứng không thể phục hồi vì 'bác sĩ thẩm mỹ tay ngang’

Những biến chứng không thể phục hồi vì 'bác sĩ thẩm mỹ tay ngang’

2025-02-19 06:39:53 [Ngoại Hạng Anh] 来源:NEWS

Cách đây một tháng,ữngbiếnchứngkhôngthểphụchồivìbácsĩthẩmmỹjeff bezos đơn vị Phẫu thuật Tạo hình Thẩm mỹ Bệnh viện Da liễu TPHCM tiếp nhận một bệnh nhân nữ (31 tuổi, ngụ tại quận 6) đến khám trong tình trạng có áp xe, nhiễm trùng sau thực hiện kỹ thuật căng chỉ nâng cơ mặt.

Bệnh nhân cho biết, do mặt bị nọng nên 4 tháng trước, chị có tìm hiểu trên mạng về phương pháp căng chỉ để nâng cơ, cải thiện tình trạng gương mặt. Sau đó, chị đến một cơ sở thẩm mỹ của người quen để căng chỉ vùng mặt. Theo bệnh nhân, người thực hiện phương pháp này không phải là bác sĩ.

Tại đây, chị đã được cấy 8 sợi chỉ ở vùng má phải, 6 sợi chỉ bên má trái với với giá 7 triệu đồng. Sau khoảng 3 tuần, vùng má trái bị sưng, đốm đỏ và hơi đau. Chị uống thuốc giảm đau, kháng viêm theo chỉ định của nơi thực hiện căng chỉ nhưng không đỡ, phải đến một cơ sở thẩm mỹ khác để rạch lấy mủ, rút chỉ.

Tuy nhiên, tình trạng của chị không cải thiện mà ngày càng nặng hơn, vùng má phải tiếp tục xuất hiện mụn mủ, mảng hồng ban...

Tại Bệnh viện Da liễu TPHCM, bệnh nhân được chỉ định nhập viện để phẫu thuật xử lý khối áp xe. Tuy nhiên, bác sĩ cho biết đây là một ca vô cùng khó vì các sợi chỉ đã tan, không thể nạo hết vùng mặt để lấy chỉ ra.

da lieu.jpg
Các bác sĩ Bệnh viện Da liễu TPHCM đang xử lý ca áp xe sau khi cấy chỉ nâng cơ mặt. Ảnh: BVCC

Trước đó, hồi tháng 3, bệnh viện cũng tiếp nhận một bệnh nhân ở miền Tây với các sẹo lồi chi chít trên mặt. Theo lời kể, bệnh nhân đi làm đẹp tại một cơ sở gần nhà nhưng không biết được bắn tia gì, lăn kim hay bôi kem gì lên mặt. Sau đó, mặt cô đau rát, nổi bóng nước, để lại sẹo lồi nặng nề trên da.

Với trường hợp này, bác sĩ phải sử dụng hết các phương tiện đang có, với hy vọng xử lý dần biến chứng. Bệnh nhân này hiện vẫn đang trong liệu trình điều trị, dự kiến thời gian sẽ kéo dài.

Nguyên nhân từ các lò đào tạo "bác sĩ tay ngang"

Theo thống kê, mỗi năm Bệnh viện Da liễu TPHCM tiếp nhận từ 600-700 ca bị tai biến khi đi thẩm mỹ da. Gần 70% trong số này do kỹ thuật tiêm chích. Trong đó, nhiều bệnh nhân từng tiêm chích tại các spa, người tiêm dạo… chứ không do bác sĩ thực hiện.

Bác sĩ Hồ Văn Hân - Chánh Thanh tra Sở Y tế TPHCM cho biết, hiện vẫn còn khoảng trống về kiểm tra, xử phạt giữa Sở Y tế và Sở Lao động - Thương binh và Xã hội về sức khỏe, sắc đẹp và phun xăm.

Theo ông Hân, đào tạo trái phép bác sĩ “tay ngang” là nguyên nhân gốc rễ của các vi phạm, tai biến trong thẩm mỹ. Tuy nhiên, việc các cơ sở trái phép lấn sân sang lĩnh vực đào tạo thẩm mỹ cũng rất khó xử lý triệt để do có khoảng trống trong kiểm tra, xử phạt giữa 2 Sở.

Sở Y tế được quyền kiểm tra về giấy phép, chứng chỉ hành nghề nhưng lại không được xác lập hành vi và xử phạt liên quan đào tạo nghề trái phép, do đây là thẩm quyền của Sở Lao động - Thương binh và Xã hội. Vì thế, ông Hân nhấn mạnh cần có sự phối hợp của cả 2 sở trong lĩnh vực này.

Sở Y tế cũng khuyến cáo người có nhu cầu học nghề thận trọng với các nội dung quảng cáo khóa đào tạo chăm sóc da, tiêm filler, botox trên các trang mạng xã hội. Người dân nên liên hệ với cơ quan chức năng để được hỗ trợ, cung cấp các cơ sở đào tạo uy tín, được cấp phép hoạt động đào tạo theo quy định.

Giữa tháng 5, lần đầu tiên Sở Y tế và Sở Lao động - Thương binh và Xã hội phối hợp kiểm tra cơ sở đào tạo tiêm filler, botox "chui" treo biển hiệu Green Skin Center trên địa bàn quận Tân Bình. Tại đây, hơn 20 người là học viên đang tham gia một khóa đào tạo tiêm filler, botox trái phép.

Qua khai thác, các học viên cho biết đã đăng ký khóa học này từ việc đọc thông tin quảng cáo trên tài khoản Facebook có tên Trung tâm căng chỉ Colagen Green hoặc do bạn bè giới thiệu. Sau khoá học 3 ngày, Công ty TNHH TM DV Green Skin Center và Công ty TNHH Green Skin Center sẽ cấp giấy chứng nhận hoàn thành đào tạo căng chỉ - tiêm filler – botox sơ cấp, trung cấp.

Mới đây nhất, ngày 21/5, Tổ công tác đặc biệt Sở Y tế đã phát hiện Thẩm mỹ viện Chaewon (142 Hoa Lan, phường 2, quận Phú Nhuận) hoạt động không giấy phép khám bệnh, chữa bệnh nhưng quảng cáo, tổ chức đào tạo học viên trong lĩnh vực chăm sóc da, tiêm filler, botox.

Trên mạng xã hội, cơ sở này quảng cáo tổ chức các khóa học “Tiêm môi không đau”, “Thực hành mix botox chuẩn y khoa”, dịch vụ “Nâng mũi chỉ Collagen”, “Tiêm combo full face …”. Thời điểm kiểm tra, 9 người đang tham gia khóa đào tạo chăm sóc da, mụn, nám với mức phí từ 23-30 triệu đồng.

Các cơ sở này đều bị xử phạt theo quy định hiện hành.

(责任编辑:Nhận định)

相关内容
推荐文章
{keywords}

GS Chu Hảo: "Ở Việt Nam ta bây giờ,  cứ có bằng đại học rồi thạc sĩ, tiến sĩ là nghiễm nhiên được coi như trí thức"

- Và vì thế, khi đụng chạm tới gốc gác của các trí thức Việt Nam, chúng ta vẫn buộc phải nói về những trí thức Nho giáo. Thưa ông, các nhà nho Việt Nam xưa nay luôn coi Thái thú Sĩ Nhiếp là ông tổ của sự học, là người đầu tiên mang Nho giáo vào Việt Nam...

- Đúng là ông ấy đã mang vào một tư tưởng và các thế hệ học trò sau này đã học theo ông ấy, học cái mà chúng ta vẫn gọi là “chữ thánh hiền”. Vấn đề là, học chữ thánh hiền để làm gì? Có thể trả lời ngay là học để làm quan, để trở thành những người trung quân ái quốc. Vua sáng họ trung quân đã đành, vua không sáng, thậm chí có thể nói là “hôn quân” thì họ vẫn cứ trung quân.

- Như thế, ông Sĩ Nhiếp mang vào một nguồn sáng, nhưng lại gói nguồn sáng ấy trong vòng kim cô, và hàng thế kỷ sau, những trí thức Nho giáo Việt Nam không tìm được một Phật bà Quan Âm nào để tháo bỏ cái vòng kim cô ấy?

- Để trả lời câu hỏi này thì phải trở lại với khái niệm “trí thức” trước đã. Khái niệm mà bây giờ chúng ta dịch ra “người trí thức” xuất hiện ở Pháp  và “tầng lớp trí thức” xuất hiện ở Nga vào khoảng giữa thế kỷ XIX. Nó xuất hiện trong bối cảnh có những người vừa nhiều tri thức vừa biết sử dụng tri thức để tư duy độc lập, thậm chí là dám làm ngược lại vòng kim cô của cường quyền. Nói thế để nhà báo thấy người có tri thức nhưng không có khả năng tư duy độc lập thì không thể được gọi là trí thức. Nhưng ở Việt Nam ta bây giờ,  cứ có bằng đại học rồi thạc sĩ, tiến sĩ là nghiễm nhiên được coi như trí thức rồi.

- Chiếu theo định nghĩa của ông thì tôi thấy thời phong kiến cũng có những nhà Nho dám suy nghĩ, tư duy độc lập đấy chứ...

- Tôi đồng ý với anh là ở Việt Nam, tầng lớp nho sĩ ngày xưa cũng có những cá nhân độc lập suy nghĩ, ví dụ như người thầy vĩ đại Chu Văn An...

- Người đã dâng “Thất trảm sớ” lên vua Trần...

- Sau khi thất trảm sớ không được thông qua thì ông đã từ quan về quê dạy học. Nhưng thứ nhất, những người như ông xét cho cùng cũng chỉ đề đạt ý kiến của mình mà thôi, vua nghe thì nghe, không nghe thì thôi, chứ cũng chẳng thay đổi được gì. Thứ hai, những người như ông quá ít, mà những người trung quân một cách mù quáng thì nhiều. Thứ ba, bao trùm tất cả vẫn là những nhà nho học chữ thánh hiền để mong được đỗ đạt, làm quan, và thường làm quan đến tận cuối đời.

Thật ra học để làm quan cũng tốt, vì trong xã hội phong kiến, nếu không làm quan được thì cũng chỉ có thể làm thầy thuốc, thầy tướng số, và phần lớn vẫn là... làm cái anh đi cày. Trong xã hội ấy, muốn thoát khỏi cảnh “con trâu đi trước, cái cày theo sau” thì người ta chỉ có thể cố học mà làm quan, chứ không còn sự lựa chọn nào khác nữa.

- Đã đành mục đích học để làm quan không xấu, nhưng học theo cách thoả mãn danh vọng như thế, chứ không phải học để khám phá kiến thức... đã kìm hãm sự phát triển của đội ngũ tinh hoa Nho học Việt?

- Dân tộc nào cũng cần có những đội ngũ tinh hoa mang nhiệm vụ mở lối, dẫn đường. Nếu tầng lớp này bị hạn chế bởi năng lực trí tuệ thì cả dân tộc sẽ chìm trong bóng tối. Nhưng ở đây, đổ tại cho thời đại hay thể chế cũng chỉ là một lẽ, lẽ còn lại nằm ở sự nỗ lực của bản thân tầng lớp này nữa. Nhìn vào những dân tộc khác, chúng ta sẽ thấy có những dân tộc cũng bị bóng tối của thời đại và thể chế bao phủ, nhưng tầng lớp tinh hoa của họ vẫn vươn lên, vượt khỏi cái khuôn của thời đại và thể chế.

- Vậy điều gì khiến tầng lớp Nho học tinh hoa của ta không làm được điều này?

- Tôi cho rằng cội rễ vấn đề xuất phát từ hoàn cảnh lịch sử của nước ta, một đất nước luôn phải chống chọi với thiên nhiên và kẻ thù xâm lược. Từ đặc điểm này mà trong não trạng của tầng lớp tinh hoa dân tộc luôn xuất hiện tư tưởng phải làm sao để tồn tại, thích nghi, chứ không phải là cố tạo dựng cho mình một tư tưởng riêng.

Ở đây tôi muốn nói rằng, sự thông minh của con người được chia thành 2 loại, một là thông minh tài khéo, hai là thông minh trí tuệ. Thông minh tài khéo nghĩa là nhanh trí, ứng biến giỏi, xử lý tình huống tốt, và đây là nét cơ bản nhất của tầng lớp trí thức Việt Nam. Còn thông minh trí tuệ nghĩa là có khả năng sáng tạo, tư duy sâu sắc. Nhìn sang phương Tây, từ thời cổ La Mã, Hy Lạp đến thời Phục hưng, khai sáng, chúng ta thấy trí thức phương Tây thuộc kiểu thông minh trí tuệ.

- Điều kiện nổi bật nào giúp họ tạo nên điều này?

- Ở phương Tây, ngay từ thời sơ khai đã xuất hiện những nhóm học thuật, và cùng với thời gian, những nhóm học thuật tập trung vào việc nghiên cứu tri thức, nghiên cứu sự phát triển không ngừng lớn lên. Ngoài ra có thể kể đến ánh sáng của thiên chúa giáo, vì chúng ta không quên  trường đại học đầu tiên trên thế giới chính là trường của thiên chúa giáo, xuất hiện trong lòng phương Tây.

-Theo tôi, muốn có thông minh trí tuệ, tư duy độc lập, tinh thần khai sáng, người ta cần phải có một nền tảng chữ viết riêng. Nhưng thời phong kiến, chúng ta không có được nền tảng căn cốt ấy.

- Trong một thời gian rất dài, chúng ta đã dùng chữ Hán, dùng lý thuyết Nho giáo để cai trị đất nước. Sau đó, ông cha ta cũng rất nỗ lực tạo ra chữ viết riêng cho mình, đó là chữ Nôm, nhưng chỗ này thì theo tôi, ông cha ta không bằng ông cha của người Nhật Bản, Hàn Quốc.

Anh nghĩ xem, vẫn từ nền tảng chữ Hán, nhưng ở Nhật Bản, Hàn Quốc, người ta cải biên ra một kiểu chữ mới của riêng họ, và kiểu chữ ấy đơn giản, dễ đọc, dễ học tới mức mà mọi tầng lớp trong xã hội đều có thể học theo. Xin nhấn mạnh là họ có thể học thứ chữ ấy mà không cần biết chữ Hán, nhưng ở ta, phải biết chữ Hán trước thì mới biết chữ Nôm. Chữ Hán vốn đã khó học rồi, chữ Nôm vì thế còn khó học hơn.

{keywords}

GS Chu Hảo: "Trí thức Việt Nam cần chung tay thay đổi giáo dục Việt Nam, từ đó hy vọng tạo ra một nền văn hoá Việt Nam.

- Thưa ông, tôi bỗng hình dung đến cảnh một bậc trí giả nào đó đang đọc bài báo này, và họ sẽ đập mạnh tay xuống bàn, kịch liệt phê phán chúng ta là những người đang “bắn súng lục vào quá khứ”...

- Cái câu “Nếu chúng ta bắn súng lục vào quá khứ thì tương lai sẽ bắn vào ta bằng đại bác” chỉ đúng trong trường hợp người ta phủ định sạch trơn quá khứ, sạch trơn công lao, đóng góp của tiền nhân, nhưng chúng ta đang không làm như thế. Chúng ta chỉ khách quan nhìn lại những cái được và những cái chưa được của những thế hệ trí thức trước mình để rút ra những bài học cho mình.

- Và đấy là việc mà những người văn minh nên làm, nếu không muốn nói là bắt buộc phải làm?

- Thế giới tự nhiên chia làm 4 bậc. Bậc đầu tiên là sỏi đá, bậc thứ hai là cây cỏ. Cây cỏ hơn sỏi đá ở chỗ cây cỏ có sinh, có tử, nghĩa là có sự sống, trong khi sỏi đá thì cứ trơ trơ. Đến cấp độ 3 là động vật thì động vật  lại hơn cây cỏ ở chỗ bắt đầu biết hú gọi nhau, chia sẻ tình cảm cho nhau. Đến cấp độ 4 là con người thì con người lại hơn động vật vì biết tư duy, biết tự nhận xét bản thân mình. Như thế, con người cần phải nhìn nhận lại một cách đúng mức xem trong lịch sử, trong nền văn hoá của mình có gì ưu điểm, có gì khiếm khuyết. Trước chúng ta, ông Trần Trọng Kim chẳng đã từng nhìn nhận rất thẳng thắn và sâu sắc về những khiếm khuyết của con người Việt Nam đó sao?

- Và cùng thời với chúng ta, nhà nghiên cứu Vương Trí Nhàn còn quan tâm cụ thể đến  nhiều thói hư tật xấu của con người Việt Nam...

- Theo tôi, đi quá sâu vào tìm thói hư tật xấu cũng xuất phát từ ý đồ tốt thôi, nhưng cách tiếp cận điềm đạm, hai chiều của Trần Trọng Kim thuyết phục tôi hơn.

- Giờ thì tôi đã yên tâm quay trở lại với chủ đề chúng ta đang đối thoại. Thưa ông, tôi muốn đề cập tới những nhà nho bất mãn với thời cuộc và đã phản ứng bằng cách lẩn trốn thời cuộc như Nguyễn Bỉnh Khiêm chẳng hạn. Ông nghĩ gì về kiểu phản ứng này?

- Nguyễn Bỉnh Khiêm là tác giả của một câu thơ - một tư tưởng lớn: “Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ/ Người khôn người đến chốn lao xao”. Ở đây, ta thấy Nguyễn Bỉnh Khiêm trốn thời cuộc và đã nhìn lên để thấy mình cao thượng hơn thời cuộc. Nó khác hẳn một số trí thức nhìn xuống, đánh đồng mình với thời cuộc.

Trong vấn đề này tôi muốn phân tích thêm rằng đừng nghĩ đơn thuần là người ta ở ẩn, đi tu có nghĩa là xong hết sự đời, không làm gì, không còn đóng góp, ảnh hưởng gì cho đời nữa. Tôi vẫn nghĩ, ngay cả khi người trí thức chọn cách tu tập cô đơn ở một ngọn núi hẻo lánh, xa xôi nào đó thì nguồn năng lượng tinh thần của họ vẫn cứ lan toả ra xung quanh. Và nguồn năng lượng tinh thần ấy, cái dưỡng chất được khuếch tán trong không gian, trời đất ấy vẫn rất có ích cho sự phát triển.

- Lại có một kiểu trí thức nho học bất mãn khác, đó là những người không ở ẩn, mà chuyển từ hành đạo sang hành lạc, tắm mình trong các thú vui cô đầu, con hát như Nguyễn Công Trứ...

- Nguyễn Công Trứ rất thân với ông Nghè Tân. Nguyễn Công Trứ theo nghiệp quan, lên đỉnh xuống vực, nhưng rốt cuộc không coi cái đỉnh - cái vực của nghề làm quan ra gì. Còn ông Nghè Tân không chịu làm quan, mà chỉ ngao du, mỉa mai, bỡn cợt cuộc đời. Họ là hai điển hình của mẫu người Nho học không màng danh vọng.

- Ông thích ai hơn?

- Ông Nghè Tân!

- Nhưng ông đã từng làm quan, từng có lúc mang hàm thứ trưởng...

- Tôi thích kiểu ông Nghè Tân hơn, nhưng đúng là tôi lại có phần giống Nguyễn Công Trứ hơn. Giống ông ấy ở chỗ  “làm quan” mà vẫn có chút thẳng thắn và cũng ưa phóng túng. Và dẫu làm quan hay không thì tôi vẫn luôn nói cùng một giọng.

Đến chân trời Tây học

- Giờ thì chúng ta không nói đến những trí thức Nho học nữa, mà chuyển qua những trí thức phương Tây từ giữa thế kỷ XIX đến đầu thế kỷ XX. Ông có ấn tượng đặc biệt gì với đội ngũ trí thức được tiếp thu với chân trời và ánh sáng Tây phương này?

- Tôi ấn tượng vô cùng, mà ấn tượng nhất chính là cụ Phan Chu Trinh, với con đường “khai dân trí/ chấn dân khí/ hậu dân sinh” của cụ. Phải khai dân trí trước rồi mới nghĩ tới chuyện chấn dân khí đấy nhé, chứ nếu ngược lại, nghĩa là có khí trước rồi mới có trí thì khí ấy dễ trở thành khí loạn. Cụ Phan Châu Trinh là người đầu tiên nhận thức được nước mình lạc hậu hơn so với thiên hạ cả một thời đại văn minh. Có thể nói, với ánh sáng dân chủ, dân quyền phương Tây, cụ đã tìm ra một phương thức cứu nước, xây dựng đất nước rất hiện đại và đúng đắn.

- Nhưng phải khách quan thừa nhận rằng cuối cùng thì cụ đã thất bại.

- Thất bại vì chẳng qua lúc ấy điều kiện xã hội ta chưa thể đáp ứng được những đòi hỏi như mong muốn của cụ, chứ nhìn vào cội rễ vấn đề, chúng ta thấy tư tưởng của cụ có tầm chiến lược rất lớn, vượt tầm thời đại.

Tôi cũng muốn nhấn mạnh rằng, từ cuối thế kỷ XIX đến giữa thế kỷ XX, với sự xuất hiện của hàng loạt các tên tuổi như Phạm Quỳnh, Trương Vĩnh Ký, Nguyễn Văn Vĩnh, Nguyễn Văn Tố..., chúng ta đã có một đội ngũ trí thức sáng láng nhất trong dòng chảy lịch sử dân tộc mình.

- Ánh sáng phương Tây quả là ghê gớm. Nhưng thưa ông, phương Tây khi ấy xét cho cùng chính là nước Pháp, mà thực dân Pháp chính là người đã nô dịch chúng ta. Có điều gì nghịch lý ở đây không, thưa ông?

- Ý đồ áp đặt, bóc lột chúng ta của người Pháp là rõ ràng, không có gì phải tranh cãi. Nhưng khi ở Pháp có phong trào bình dân của những người cánh tả nổi lên, những người thấm nhuần tư tưởng tự do bác ái, thì những người này sau đó đã tới Việt Nam, và ở một góc độ nào đó là đã đóng góp quan trọng vào việc phổ biến ánh sáng phương Tây cho trí thức Việt Nam. Giáo dục Pháp thời ấy tạo cho xã hội Việt Nam 2 tầng lớp sáng giá là trí thức và tư sản dân tộc. Những người này không chỉ đơn thuần giỏi chuyên môn của họ, mà còn là những người có phông văn hoá, có nền tảng văn hoá lớn.

- Nhưng bên cạnh việc tạo nên một nhóm nhỏ trí thức xuất chúng ấy thì nền giáo dục thuộc địa lại khiến đại bộ phận dân ta mù chữ, mà nếu tôi nhớ không nhầm là “90% người dân Việt Nam không biết một chữ nào cả” theo phản ánh của một tờ báo thời điểm ấy.

- Thời ấy người ta vẫn coi học vấn là tinh hoa, chứ không phải là đại trà. Sau này thì học vấn mới là đại trà, và bây giờ nếu nhìn kỹ có thể thấy đại học ở ta đã trở thành đại trà cũng nên.

- Thời đại chúng ta bây giờ thì không phải là Tây học, Pháp học hay Nga học nữa, mà có lẽ phải gọi là “phong phú học” khi học sinh của ta đi du học ở rất nhiều nước khác nhau trên thế giới. Những người này rồi sẽ trở thành những nhà trí thức như thế nào, theo dự đoán của ông?

- Bây giờ ai cũng mong có tiền, có học bổng, có điều kiện để được đi du học, trong đó có cả con cái của giới quan chức, lãnh đạo.

Theo tôi thấy, những người đi du học sau này có thể trở thành những trí thức rất giỏi nghề, giỏi chuyên môn hẹp của mình, nhưng nền tảng văn hoá chung thì có lẽ bất ổn. Bởi nền tảng văn hoá chung ở đây là những hiểu biết về chính trị, về triết học, về lịch sử, thẩm mĩ..., những thứ mà ở các nền giáo dục phát triển, người ta dạy học sinh ngay từ cấp học phổ thông.

-Nói thế cũng có nghĩa chúng ta chỉ có thể kỳ vọng vào sự cất cánh nếu chính nền giáo dục nội địa của chúng ta đến một ngày nào đó có thể tạo ra những trí thức tầm vóc...?

- Đúng vậy! Chúng ta phải trông đợi và hy vọng vào nền giáo dục của chính chúng ta, với văn hoá của chúng ta, chứ không phải một nền giáo dục tị nạn hay một phong trào giáo dục tị nạn nào khác.

- Thưa Giáo sư, bây giờ chúng ta vẫn hay nghe tới những khái niệm như “trí thức giả, bằng cấp giả”. Theo ông, loại này nhiều không?

- Nhiều chứ!

- Vậy thì sau tất cả, bài học và nhiệm vụ cuối cùng cần rút ra của người trí thức Việt Nam là gì?

- Trí thức Việt Nam cần chung tay thay đổi giáo dục Việt Nam, từ đó hy vọng tạo ra một nền văn hoá Việt Nam. Và từ những ưu - nhược điểm của nền văn hoá mình, bây giờ trí thức Việt Nam phải hướng đến việc kiến tạo không phải một kiểu văn hoá thích nghi, mà phải là văn hoá sáng tạo.

Sáng nay, tôi vừa nói chuyện với ông tân Giám đốc Trung tâm Văn hoá Pháp tại Hà Nội - một giáo sư triết học, và chúng tôi cùng gặp nhau ở suy nghĩ: cái gốc của mọi vấn đề, mọi dân tộc luôn là văn hoá. Kinh tế có thể lúc mạnh lúc yếu, ngay cả một vương triều cũng có thể lúc thịnh lúc suy nhưng văn hoá là cái căn cốt, cái còn lại sau tất cả.

Anh biết không, khi nhận giải Nobel Hòa bình, bà Aung San Suu Kyi của Myanmar từng nói rất hay rằng: “Nước tôi đã trải qua những sự thăng trầm, những giai đoạn khó khăn, nhưng nước tôi chắc chắn sẽ đi lên, vì ở nước tôi, văn hoá Phật giáo vẫn còn nguyên đó”.

- Xin chân thành cảm ơn ông!

"Nếu người tài không được trọng dụng hoặc chỉ được trọng dụng một cách hình thức thì đúng là sẽ còn mất nữa. Bởi tôi biết có những người tài - những nhà trí thức lớn cũng rất muốn về nước, nhưng họ lo ngại là về nước thì có được trọng dụng một cách đúng nghĩa, đích thực hay không? Khi nào các nhân tài có sẵn trong nước được trọng dụng thì họ sẽ nhìn vào đấy và sẽ trở về. Theo tôi, cũng chẳng cần có một chính sách ưu đãi đặc biệt nào dành riêng cho trí thức Việt kiều đâu, bởi  trí thức là trí thức, ở trong nước hay ở nước ngoài cũng vậy thôi" - GS Chu Hảo

Theo Phan Đăng(An ninh thế giới Giữa tháng - Cuối tháng)

" alt="'Chỉ có thể cất cánh với những trí thức tầm vóc'" /> ...[详细]
  • Lời chào của MC truyền hình

     - Gần đây, có một số bài báo chê trách cách sử dụng tiếng Việt trên các phương tiện thông tin đại chúng. Theo đó, tiếng Việt ngày nay được nhìn nhận là đang dần dần bị lệch lạc, thiếu chuẩn mực.

    Câu chuyện về “Thưa quý vị và các bạn”

    Cách đây chừng hơn chục năm, trên sóng truyền hình, các phát thanh viên vẫn giản dị thưa gửi với “Xin chào các bạn”rồi “Thưa các bạn”

    Bỗng đùng một cái,  một tác giả cao niên bức xúc chuyện một cô phát thanh viên mới tí tuổi đầu đã “dám” ti toe lên trước màn ảnh nhỏ cả nước mà gọi bác và những người lớn tuổi hơn là “bạn”.

    Một giải pháp được đưa ra: để khỏi làm mếch lòng những người cao niên xem truyền hình, người ta thêm vào cụm từ “Thưa quý vị” vào. Lời thưa gửi bỗng biến thành “Thưa quý vị và các bạn”.

    Giải pháp này có thể hiểu nôm na: “Quý vị” là dùng để thưa gửi với các vị cao niên đang xem màn ảnh nhỏ, còn “các bạn” là dành cho những người trẻ. Vậy là ai cũng có phần mình trong đó, không ai còn thắc mắc hay ca thán được gì nữa.

    {keywords}
    MC Mai Ngọc trong một chương trình thời tiết về bão
    Cứ thế, dần dà người ta quen tai với “Thưa quý vị, thưa các bạn”đến độ hiếm ai thế cái sự phi lí của kiểu thưa gửi thừa thãi này. Tại sao lại tách “quý vị” riêng, “các bạn” riêng như là hai thực thể độc lập. Chẳng lẽ những người trẻ tuổi không thể được gọi là “quý vị”, chẳng lẽ những người lớn tuổi không thể là “các bạn” hay sao.

    Nói tóm lại, nội hàm của “quý vị” và “các bạn” chồng lấn lên nhau, tạo nên sự dư thừa không cần thiết.

    Khi chê trách cô phát thanh viên kia sử dụng ngôn từ “phạm thượng” khi gọi mình là “các bạn”, những người phê phán kia đã có một cách hiểu có phần hạn hẹp về ý nghĩa của “các bạn” hay “bạn”. “Bạn” không chỉ mang nghĩa là những người đồng trang lứa, có quen biết hay quan hệ gần gũi, thân thiện với nhau kiểu như bạn học. Người ta có thể khác nhau về độ tuổi nhưng vẫn có thể coi nhau như bạn bè được.

    Điều quan trọng hơn là khi sử dụng “các bạn” với khán giả truyền hình, cô phát thanh viên kia không nhân danh cá nhân cô để hô gọi một vị khán giả cụ thể nào cả. Cô đang nhân danh cái cơ quan, tổ chức mà cô đại diện để giao tiếp với các đối tượng khán thính giả khác nhau. Nhà đài, chứ không phải cá nhân cô phát viên kia, coi khán giả của mình là những người bạn.

    Vậy thì “các bạn” có gì mà “hỗn hào”?

    “Các bạn”là một lối nói dường như nghe có phần thân mật gần gũi hơn nếu so với “quý vị”. 

    “Quý vị”, ngược lại, làm cho tôn kính dành cho đối tượng tiếp nhận tăng lên. Nhưng đồng thời, nó cũng kéo xa khoảng cách thân tình giữa nhà đài và khán giả. 

    Giữa hai điều này, có thể lựa chọn một. Nhưng nếu gộp vào làm một theo kiểu “Thưa quý vị và các bạn”thì rõ ràng là thừa.

    Ấy thế mà cách nói “Thưa quý vị và các bạn”vẫn cứ tồn tại trên các phương tiện truyền thông có để cả chục năm có lẻ rồi. Mấy ai so đo để thấy nó vô lý đâu.

    Ngôn ngữ kì diệu là vậy đấy! Ngôn ngữ không đằng thẳng theo kiểu 1 + 1 = 2 như Toán học. Một phần quan trọng của ngôn ngữ được hình thành nên từ những thói quen sử dụng của cộng đồng. 

    Tri thức về ngôn ngữ học không thể quyết định được cách thức mà người bình thường sử dụng ngôn ngữ. Sự đúng hay sai đôi khi chỉ là tương đối, mang tính quy ước của xã hội.

    Thí dụ, ta thường vẫn hay nói “ngày sinh nhật” rồi “lòng quyết tâm”...Hiếm ai lại nhận thấy hoặc đi lại bắt bẻ cái sự lặp thừa của từ “ngày” và “lòng” trong các kết hợp từ ngữ kể trên cả. Hoạ chăng chỉ có… nhà ngôn ngữ học (!).

    Mà nếu có ai đó bắt bẻ đi chăng nữa thì cũng xin nói ngay rằng “ngày sinh nhật”hay “lòng quyết tâm” có gì là sai đâu. 

    Người Việt ta vẫn ngày ngày nói với nhau như vậy một cách tự nhiên nhất. Ít nhất, xét ở góc độ người dùng, các kết hợp này được cộng đồng chấp nhận dù nó có thể là “sai” từ góc nhìn của một nhà nghiên cứu.

    Nghiêm trọng hay không nghiêm trọng?

    Tôi trở lại vấn đề về tiếng Việt trên bản tin dự báo thời tiết của VTV.

    Trước đây, bản tin thời tiết của ta nhiều khi có thể đoán được phát thanh viên sắp nói gì vì nó tuân theo đúng một khuôn mẫu cứng nhắc: Mây (nhiều, ít, thay đổi), ngày (nắng, nắng nóng, rét, lạnh), đêm (có mưa, mưa rào, không mưa), gió (đông nam, tây nam cấp 2-3), nhiệt độ (thấp nhất – cao nhất).

    Dự báo thời tiết trên biển thì bao giờ cũng “tầm nhìn xa trên 10 km”. Và chấm hết.

    Còn hiện tại,bản tin thời tiết đã phong phú hơn nhiều. Nó không chỉ đơn thuần là những con số, những motip thô cứng nữa mà đã trở thành một kênh cung cấp thông tin đa chiều dành cho khán giả. Ngoài yếu tố về kĩ thuật đồ hoạ thì một trong những nguyên nhân đem đến sự khác biệt này chính là ngôn ngữ sử dụng trong bản tin.

    Tôi cho rằng những người làm chương trình đã nỗ lực rất lớn để làm bản tin ngày càng hấp dẫn.Riêng về các từ ngữ như “mấp mé”, “quanh quẩn”, “cái”… đã có một số nhận xét xác đáng của các nhà ngôn ngữ học. Theo tôi, đó cần phải xem là những nỗ lực sáng tạo của người làm chương trình làm cho bản tin trở nên sống động, tươi mới và gần gũi hơn.

    Đó là nỗ lực kéo ngôn ngữ trên truyền hình gần hơn với cuộc sống. Muốn làm được vậy, hãy cứ mạnh dạn sử dụng những lối nói độc đáo, dí dỏm mà người dân bình thường hàng ngày vẫn dùng để giao tiếp với chính họ.

    Nhìn chung, đây cũng là xu thế chủ đạo trong ngôn ngữ truyền thông hiện đại: cố gắng xây dựng chương trình “thật” nhất có thể. Báo chí và truyền thông cần phải đi từ khán giả, xây dựng những kịch bản mang tính tương tác đa chiều.

    Về mặt ngôn ngữ,hãy kể cho họ những câu chuyện bằng chính khẩu ngữ mà họ vẫn dùng hàng ngày. Trong khẩu ngữ tiếng Việt, không thể thiếu chất xúc tác chính là những hư từ “thì”,“là”,“mà” những từ “à”,“ờ”, “vâng”, “phải không”, từ nhấn mạnh “cái”

    Nói thế không có nghĩa là phủ nhận hoàn toàn phong cách ngôn ngữ báo chí truyền thông trên các phương tiện phát thanh truyền hình. Cần nói rõ là việc duy trì chuẩn mực phong cách báo chí truyền thông là rất cần thiết. Nghĩa là phát thanh viên hay người dẫn chương trình cần phải thể hiện lối ăn nói gọn gàng, khúc chiết, các từ ngữ cần giản dị, chuẩn xác.

    Tuy nhiên, không phải phong cách ngôn ngữ báo chí không cho phép sự giao thoa của các phong cách ngôn ngữ khác.

    • Dương Thuỷ Hiệp (NCS ngành Ngôn ngữ học – Đại học Queensland – Australia)

    Xem thêm:

    >> Bản tin Dự báo thời tiết lỗi nghiêm trọng về tiếng Việt?" alt="Lời chào của MC truyền hình" />
    ...[详细]
  • Nhận định, soi kèo Le Havre vs Nice, 23h15 ngày 16/2: Chắc suất top 3

    Nhận định, soi kèo Le Havre vs Nice, 23h15 ngày 16/2: Chắc suất top 3 Phạm Xuân Hải - 16/02/2025 05:25 Pháp ...[详细]
  • Cá sấu răng nhọn hoắt thong dong dạo trên đường ngập nước

  • Đáp án môn Tiếng Anh thi THPT quốc gia 2019 mã đề 420

  • Học sinh tiểu học nói dối hay sáng tạo khi làm văn?

  • Nhận định, soi kèo Parma vs AS Roma, 0h00 ngày 17/2: Khó cho chủ nhà

    Nhận định, soi kèo Parma vs AS Roma, 0h00 ngày 17/2: Khó cho chủ nhà Chiểu Sương - 16/02/2025 01:15 Ý ...[详细]
  • Từ bỏ danh 'cây buôn số 1' để dạy con học Văn

     -Để biện hộ cho việc con cái ngày nay chểnh mảng học hành, học sút kém thậm tệ với môn Văn trong nhà trường, nhiều phụ huynh thường lấy cớ quá bận mải việc cơ quan.

    Nhiều bố mẹ cứ nghĩ mua sách tham khảo, báo học trò chất đầy trên giá sách của con là nghĩ mình đã đầu tư hết mức cho con cái. 

    Họ thường chung suy nghĩ giờ các con mình quá sung sướng, bài nào khó đã có sách giải từ Toán đến Tiếng Việt - con đi học thêm tối ngày từ ở trường tới nhà riêng của cô giáo.

    Vậy cớ gì môn Văn các em học kém thảm hại, nếu bài thi chệch tủ là vô số học sinh ngậm bút, lĩnh điểm liệt trong nỗi uất ức khó tả của bố mẹ?

    {keywords}

    Thời chúng tôi được đi học, mượn được thầy cô quyển sách văn tham khảo mới thật quý giá, đọc không sót trang nào. Báo chí khan hiếm, chỉ những bạn nhà khá giả mới có tiền mua báo. Chúng tôi chuyền tay nhau quyển báo cũ, đọc say mê và thích thú với những bài thơ, truyện ngắn, cùng nhau bình phẩm, học hỏi cách dùng từ của tác giả.

    Nhưng không thể lấy cách học ngày xưa ra áp dụng cho con cái bây giờ. 

    Mạng xã hội, điện thoại thông minh, hàng nghìn trò game hấp dẫn như có ma lực thôi miên các em. Ngay bản thân tôi cũng có những tháng ngày ăn ngủ cùng mạng xã hội, không lên mạng là bứt rứt khó chịu. 

    Việc cơ quan chưa cần kíp để đấy đã, việc cơm nước cho con chậm cả giờ không sao hết, quan trọng là đọc hết "sờ ta tút" này đã, phải like, phải "còm" rồi đợi chờ thiên hạ ca ngợi mới sung sướng tạm tắt máy. 

    Mẹ nghiện mạng xã hội, bố ôm điện thoại cày game tối ngày, con cũng suốt ngày dán mắt vào ti vi xem hoạt hình quên cả giờ học bài. 

    Con hỏi "mẹ ơi, viết đoạn văn này ra sao, tả cái cây thế nào" - tôi thao thao một hồi rồi bảo "con viết đi". Con trai vò đầu gãi tai, mẹ đọc chậm từng câu bảo con chép vào vở cốt cho xong việc. Con học nhanh chóng, qua quýt nên thường xuyên lĩnh điểm kém và lời phê bình thẳng thắn từ cô chủ nhiệm. 

    Lên cơ quan kể chuyện, mọi người cười phá lên trêu tôi "tưởng mẹ chém gió giỏi thế, con phải giỏi văn chứ". Bừng tỉnh khỏi cơn sốt ảo từ mạng xã hội, tôi kiên quyết cai nghiện dần và tập trung thời gian dạy con học văn.

    Những tờ báo Nhi đồng mẹ mua, con trai xếp dày trên giá sách, quyển nào cũng mới tinh vì con đâu chịu đọc. 

    Mẹ ngồi xuống cùng con, đọc cho con nghe câu chuyện, bài thơ rồi giải thích cặn kẽ vì sao mùi hoa cau thơm ngát, chỉ cho con xem bông đào khi nở đỏ thắm rực rỡ, con chim hót vườn nhà lích chích hay líu lo, con chào mào, con chim sâu tinh nghịch chuyền cành ra sao. 

    Mẹ dạy con cách quan sát con chó, con mèo lúc chúng nghịch ngợm. Mẹ cùng con trò chuyện nhiều hơn, mẹ đọc và hỏi, con trả lời ban đầu thật ngây ngô nhưng rồi dần dần vốn từ và hiểu biết của con khá lên rất nhiều. Lúc gần gũi con, tôi mới biết con thích đọc truyện tranh Đô rê mon. 

    Vậy là tôi treo phần thưởng, mỗi tháng con được nhiều hoa điểm tốt, không nói chuyện riêng trong lớp, mẹ tặng con 1 quyển Đô rê mon. Con trai háo hức, cười giòn giã và chăm học hẳn lên.

    Môn Văn là sở trường của tôi thời đi học nên tuyệt nhiên tôi không mua bất kì quyển sách văn tham khảo nào cho con. Tôi dành thời gian rảnh rỗi mỗi ngày đọc sách Tiếng Việt của con, bài tập làm văn nào cô giao, hai mẹ con đều chụm đầu xem xét kĩ càng. Viết đoạn văn 5-7 câu, con thường bối rối. Mẹ hướng dẫn cụ thể một lần và ghi rõ từng câu hỏi một để con tự trả lời, con viết xong mẹ sửa lại. Con viết lại đoạn văn ấy lần nữa cho mạch lạc, mượt mà hơn.

    Tôi cũng khoán thời gian cháu được xem hoạt hình chỉ 1 tiếng mỗi ngày, sau khi đi học về. Mẹ cai nghiện facebook mà chuyển thời gian đó sang đọc sách báo. Con học hết bài thì đọc báo Nhi đồng của con, mẹ hết việc nhà thì đọc báo Phụ nữ của mẹ. Thỉnh thoảng con được chơi điện tử nửa tiếng rồi nhanh chóng chạy ra sân vui đùa nhảy dây, trốn tìm cùng lũ bạn.

    Mỗi dịp về quê, tôi đều tranh thủ dạy con cách quan sát: cánh đồng lúa đang thì con gái, cảnh thành phố lên đèn, con sông Hồng mênh mông và cây cầu Nhật Tân mờ mịt ẩn hiện trong sương, chỉ cho con thấy con đê làng mà con vẫn thắc mắc. Con thấy dòng người và xe đông đúc trên phố, con dùng từ gì cho phù hợp ngữ cảnh: tấp nập, hối hả, chen chúc...

    Việc học cùng con khiến tôi bỏ được cơ man tật xấu lúc trước. Thói xấu buôn chuyện nhà, chuyện người trên mạng xã hội không còn khiến tôi sôi sục khí thế như trước nữa.

    Từng được phong là "cây buôn chuyện số 1" của xóm, tôi trở thành cô giáo số 1 của con trai, được con tin tưởng chia sẻ đủ thứ chuyện ở trường lớp.

    • Mỹ Đức (Đông Anh, Hà Nội)
    " alt="Từ bỏ danh 'cây buôn số 1' để dạy con học Văn" />
    ...[详细]
  • 热点阅读
    随机内容