Chị Hoàng Hà, hiện tại là nhân viên Trường ĐH Hoa Sen, TP.HCM, một cựu học sinh 8X đời đầu kể lại câu chuyện tặng quà Tết cho thầy cô giáo của mình.

Những năm học tiểu học, tôi và bạn bè không có khái niệm gì về chuyện tặng quà Tết cho thầy cô. Chúng tôi sinh ra ở một xã nghèo, đều là con gia đình khó khăn nên không ý thức được ngày Tết tặng quà thầy cô như thế nào.

Chúng tôi lớn lên như cây cỏ. Ngày đó, gia đình có thức ăn gì thì ăn nấy chứ không được cha mẹ chăm chút, dạy dỗ từng tí như bây giờ. Vì vậy, mỗi dịp Tết đến, bạn nào được may một bộ quần áo mới là hãnh diện lắm rồi.

{keywords}
 

Vào cấp 2, những ngày Tết nguyên đán, tôi và bạn bè mới biết rủ nhau đạp xe đến nhà thầy cô chủ nhiệm hoặc bộ môn chúc Tết. Gọi là đi chúc, nhưng gặp thầy cô cũng không biết nói câu gì. Tới nhà thầy cô chỉ biết đứng ở cổng, gặp chào rồi được thầy cô mời vào nhà cho ăn kẹo, ăn mứt. Nhà bạn nào có điều kiện thì đem theo gói bánh, gói bột giặt hay chai dầu gội để tặng thầy như một món quà sang trọng. Đa số học sinh chúng tôi đều đi tay không vào nhà thầy.

Khi tôi học cấp 3, cuộc sống đã có nhiều thay đổi. Lúc này, kinh tế các gia đình cũng khá hơn. Chúng tôi ý thức hơn về việc đi chúc Tết các thầy cô, nhất là các thầy cô chủ nhiệm. Vì vậy, mỗi năm vào ngày mồng 3 Tết, cả lớp lại rủ nhau đi tới nhà thầy. Tùy vào điều kiện kinh tế, chúng tôi được cha mẹ cho gì thì tặng quà thầy cô thứ đó.

Ngày đó, nhà tôi làm nghề may, nên có khi tôi được mẹ cho một xấp vải áo dài, lúc là xấp vải may áo sơ mi, hay xấp vải may quần tây. Có năm, mẹ cho tôi vài gói xúc xích, lạp xưởng hay mấy cái bánh chưng, bánh tét, bó hoa hồng tươi… để tặng thầy

Cuối năm học lớp 12, tôi được mẹ cho hẳn 200.000 đồng để mua quà Tết tặng thầy cô giáo. Với số tiền này, tôi mua được một con gấu bông gói trong hộp quà và bó hoa hồng tươi thắm.

Nói chung, những món quà tặng thầy cô ngày Tết của thế hệ chúng tôi không nhiều và không có giá trị như bây giờ, nhưng cái không khí của ngày mùng 3 Tết thì chúng tôi nhớ mãi. Ngày này, nhà thầy cô đông vui nhộn nhịp lắm, với cả học sinh đang học lẫn trò cũ. Khi đi ngoài đường, tôi gặp từng tốp bạn trong lớp và các lớp khác hồ hởi đạp xe đi chúc Tết thầy. Cả đoàn đạp xe rồng rắn vừa đi vừa nói chuyện.

Sau năm 2000, tôi lên thành phố học đại học. Vài năm đầu, tôi và nhóm bạn học cùng lớp vẫn duy trì việc về quê đến thăm thầy cô giáo cũ vào ngày Tết. Dù đã lớn hơn, nhưng món quà chúng tôi tặng thầy cô giáo cũ cũng không khác trước nhiều. Với tôi, hàng năm thường chọn một bó hoa hồng đỏ. Gặp nhau, thầy trò hỏi thăm đủ điều, hàn huyên đủ chuyện. Các thầy cô đều hỏi trò cũ học trường nào, ngành nào, sống ở thành phố ra sao...

Bây giờ khi có gia đình và định cư tại TP.HCM, tôi không về quê vào đúng dịp Tết đã hơn 3 năm qua. Khi nhớ về "mùng ba Tết thầy", tôi nhớ về những điều giản dị, chân thành nhất từ những món quà nhỏ. Những món quà ấy không mang nhiều giá trị vật chất nhưng chứa đựng cả tấm lòng của đám học trò chúng tôi.

Lê Huyền (ghi)

" />

'Mồng 3 Tết chúng tôi kéo tới nhà cô nhưng chẳng biết nói gì'

Thời sự 2025-03-26 08:58:51 8

Chị Hoàng Hà,ồngTếtchúngtôikéotớinhàcônhưngchẳngbiếtnóigìbảng xếp hạng v league 2024 hiện tại là nhân viên Trường ĐH Hoa Sen, TP.HCM, một cựu học sinh 8X đời đầu kể lại câu chuyện tặng quà Tết cho thầy cô giáo của mình.

Những năm học tiểu học, tôi và bạn bè không có khái niệm gì về chuyện tặng quà Tết cho thầy cô. Chúng tôi sinh ra ở một xã nghèo, đều là con gia đình khó khăn nên không ý thức được ngày Tết tặng quà thầy cô như thế nào.

Chúng tôi lớn lên như cây cỏ. Ngày đó, gia đình có thức ăn gì thì ăn nấy chứ không được cha mẹ chăm chút, dạy dỗ từng tí như bây giờ. Vì vậy, mỗi dịp Tết đến, bạn nào được may một bộ quần áo mới là hãnh diện lắm rồi.

{ keywords}
 

Vào cấp 2, những ngày Tết nguyên đán, tôi và bạn bè mới biết rủ nhau đạp xe đến nhà thầy cô chủ nhiệm hoặc bộ môn chúc Tết. Gọi là đi chúc, nhưng gặp thầy cô cũng không biết nói câu gì. Tới nhà thầy cô chỉ biết đứng ở cổng, gặp chào rồi được thầy cô mời vào nhà cho ăn kẹo, ăn mứt. Nhà bạn nào có điều kiện thì đem theo gói bánh, gói bột giặt hay chai dầu gội để tặng thầy như một món quà sang trọng. Đa số học sinh chúng tôi đều đi tay không vào nhà thầy.

Khi tôi học cấp 3, cuộc sống đã có nhiều thay đổi. Lúc này, kinh tế các gia đình cũng khá hơn. Chúng tôi ý thức hơn về việc đi chúc Tết các thầy cô, nhất là các thầy cô chủ nhiệm. Vì vậy, mỗi năm vào ngày mồng 3 Tết, cả lớp lại rủ nhau đi tới nhà thầy. Tùy vào điều kiện kinh tế, chúng tôi được cha mẹ cho gì thì tặng quà thầy cô thứ đó.

Ngày đó, nhà tôi làm nghề may, nên có khi tôi được mẹ cho một xấp vải áo dài, lúc là xấp vải may áo sơ mi, hay xấp vải may quần tây. Có năm, mẹ cho tôi vài gói xúc xích, lạp xưởng hay mấy cái bánh chưng, bánh tét, bó hoa hồng tươi… để tặng thầy

Cuối năm học lớp 12, tôi được mẹ cho hẳn 200.000 đồng để mua quà Tết tặng thầy cô giáo. Với số tiền này, tôi mua được một con gấu bông gói trong hộp quà và bó hoa hồng tươi thắm.

Nói chung, những món quà tặng thầy cô ngày Tết của thế hệ chúng tôi không nhiều và không có giá trị như bây giờ, nhưng cái không khí của ngày mùng 3 Tết thì chúng tôi nhớ mãi. Ngày này, nhà thầy cô đông vui nhộn nhịp lắm, với cả học sinh đang học lẫn trò cũ. Khi đi ngoài đường, tôi gặp từng tốp bạn trong lớp và các lớp khác hồ hởi đạp xe đi chúc Tết thầy. Cả đoàn đạp xe rồng rắn vừa đi vừa nói chuyện.

Sau năm 2000, tôi lên thành phố học đại học. Vài năm đầu, tôi và nhóm bạn học cùng lớp vẫn duy trì việc về quê đến thăm thầy cô giáo cũ vào ngày Tết. Dù đã lớn hơn, nhưng món quà chúng tôi tặng thầy cô giáo cũ cũng không khác trước nhiều. Với tôi, hàng năm thường chọn một bó hoa hồng đỏ. Gặp nhau, thầy trò hỏi thăm đủ điều, hàn huyên đủ chuyện. Các thầy cô đều hỏi trò cũ học trường nào, ngành nào, sống ở thành phố ra sao...

Bây giờ khi có gia đình và định cư tại TP.HCM, tôi không về quê vào đúng dịp Tết đã hơn 3 năm qua. Khi nhớ về "mùng ba Tết thầy", tôi nhớ về những điều giản dị, chân thành nhất từ những món quà nhỏ. Những món quà ấy không mang nhiều giá trị vật chất nhưng chứa đựng cả tấm lòng của đám học trò chúng tôi.

Lê Huyền (ghi)

本文地址:http://cn.tour-time.com/html/206d499522.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Andorra vs Latvia, 2h45 ngày 22/3: Tin vào khách


 

Người khác tiếp lời: "Đúng thế, cô ta nghĩ mình quan trọng lắm à? Tôi nghe nói, gần đây ở đây có một đợt tiên nữ mới đến, để gọi họ vào xem sao?"

 

Uống rượu không thôi thì chán quá!

 

Mọi người nhìn sang Kỷ Hiến, anh ta không nói gì.

 

Điều đó có nghĩa là không phản đối!

 

Đám con trai uể oải ngả lưng trên sofa, nhấn chuông gọi phục vụ.

 

Chẳng mấy chốc, một hàng các cô gái xinh đẹp lần lượt bước vào, tổng giám đốc cúi người cung kính:

 

"Kỷ thiếu, ngài còn có điều gì muốn dặn dò không?"

 

Các cô gái đỏ mặt ngước lên, có người là chị đại nóng bỏng quyến rũ, có người là loli dễ thương ngọt ngào, có người là thiếu nữ thanh thuần e thẹn...

 

Vũ Văn Kiếm vừa nhìn đã chọn ngay cô gái đứng cạnh bên nhất, cô mặc váy xếp ly JK màu hồng nhạt, còn buộc tóc củ hành.

 

Tấm biển bạc trên n.g.ự.c cô ta ghi rõ: [Số 1, Thanh Thanh]

 

Thanh Thanh cười lộ ra hai lúm đồng tiền, như một bông đào đang chớm nở, thanh thuần đáng yêu.

 

Rất giống Kiều Trân, nhưng lại thiếu một chút gì đó.

 

Tổng giám đốc chú ý kỹ nhất cử nhất động của Kỷ Hiến, thấy ánh mắt của anh ta dừng lại trên người cô gái, liền thăm dò:



 

"Thanh Thanh, rót rượu cho Kỷ thiếu."

 

Thanh Thanh cảm thấy mình thật may mắn, nhìn người đàn ông cao quý lạnh lùng ở trung tâm, mặt đỏ bừng, vui mừng khôn xiết, tim đập thình thịch.

 

Cô ta cầm lấy chai rượu, nhưng ngay giây tiếp theo——

">

Truyện Hương Vị Tình Yêu

Nhận định, soi kèo Ventforet Kofu vs JEF United Chiba, 12h00 ngày 23/3: Củng cố ngôi đầu


"Hôm nay ta mời khách, các người cứ mạnh dạn ăn." Sắc mặt chỉ thay đổi trong nháy mắt, lúc Tạ Phù Sơ nói ra câu này mắt sáng lên một cái, nụ cười trên mặt xán lạn như ánh mặt trời, không thấy một chút gì dáng vẻ hung hãn vừa rồi.

Cảnh tượng này, từ khi Tạ Phù Sơ xuyên vào sách, luôn diễn ra một hồi như thế. Nhưng đây là lần cuối cùng. Nghĩ đến đây, trong lòng Tạ Phù Sơ có chút khó chịu.

Nàng mời vừa thoáng thấy bên ngoài có một chiếc xe ngựa xa hoa, mà số phận của nhân vật trong sách, nhất định nàng không thể tránh khỏi.

Thân phận trong sách của nàng là một nữ phụ độc ác, khiến nữ chính ấm ức, chỉ biết trở thành đá kê chân trên con đường thăng cấp của nữ chính. Nàng cũng không phải con gái Triệu gia, mà là Trung Dũng Hầu gia. Lúc trước phu nhân Trung Dũng Hầu đi qua một trấn nhỏ, tá túc ở nhà này, vừa lúc chủ nhân nhà ấy cũng sinh hạ con gái, trong lúc hỗn loạn ôm nhầm con trẻ, cho nên nàng được nuôi dưỡng ở nhân gian mười sáu năm, mà hiện tại, Trung Dũng Hầu gia nhận ra huyết mạch lưu lạc bên ngoài, đến đón nàng trở về.

Nữ chính trong sách là người xuyên không, đã sớm nổi danh ở kinh thành, nàng ấy không muốn rời đi, phủ Trung Dũng Hầu cũng không dễ gì để nàng ấy đi. Mà khi nữ chính xuất ra cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, bản thân giống như một con vịt con xấu xí, lại còn xui xẻo cho đến cuối cùng. Vốn hết thảy thuộc về nguyên chủ đều bị nữ chính trong sách chiếm hết, sao nàng ấy có thể bình thản được? Nàng ấy bị nữ chính mê hoặc mà đi lầm đường, cuối cùng ngọc nát hương tan, kết cục bi thảm không người chôn cất.

Tạ Phù Sơ không phải nguyên chủ, đương nhiên nàng không muốn vận mệnh này. Cũng may nàng xuyên vào trong sách, không phải không biết gì hết. Nàng có một hệ thống hỗ trợ "Vạn giới quán", chỉ cần nàng có đủ tích phân là có thể trao đổi trong đó, mà tích phân là dùng "giá trị tín ngưỡng" đổi lấy.

Triệu Ninh ngồi xổm trong góc đi đến chỗ Tạ Phù Sơ, ngẩng đầu mở miệng nói: "Bọn họ tới đón tỷ trở về thật sao?" Ba năm cùng tỷ tỷ nương tựa lẫn nhau, thiếu niên mười bốn tuổi bắt bản thân phải bỏ đi tính trẻ con, bắt đầu hiện vẻ kiên nghị trên mặt. Đêm trước hắn nghe lén Tạ Phù Sơ nói chuyện cùng một người xa lạ mới biết được chân tướng, "tỷ tỷ" của hắn cũng không phải là ruột thịt, bị ép phải quay về Hầu phủ.

"Ừ." Tạ Phù Sơ gật đầu, một lúc lâu lại nói, "Tỷ tỷ ruột của đệ ở Trường An, đến lúc đó đệ muốn tìm nàng ta không?"

Triệu Ninh lắc đầu như trống bỏi.

Tạ Phù Sơ nhìn hắn lại thở dài một hơi nói: "Chờ khi ta yên ổn sẽ sai người tới đón đệ." Ánh mắt nàng có chút mơ hồ. Về tới Hầu phủ, tự thân nàng còn khó bảo toàn, làm gì có năng lực để Triệu Ninh vào kinh? Trong sách nữ chính không muốn nhớ lại xuất thân của nàng ta, có cảm giác bài xích đối với gia đình vốn có của nàng ta. Với một "đệ đệ" xa lạ, có thể có cảm tình gì đây?

"Đệ phải cố giữ tửu lâu này, nếu không ngày sau ta sẽ không còn chỗ về." Tạ Phù Sơ nhìn Triệu Ninh, lại dặn dò. Triệu gia vốn không giàu có, trước kia để lại chỉ có một quầy điểm tâm nhỏ. Sau khi phụ mẫu Triệu gia qua đời thì do nàng tiếp nhận, ba năm trước nàng phát triển nó thành một tửu lâu nhỏ. Người ở đây đều do nàng đích thân bồi dưỡng, có những người trung thành này chăm sóc Triệu Ninh, nàng cũng yên tâm.

Người của Hầu Phủ tới đón nàng là một ma ma và một nha hoàn, cũng không tạo ra nhiều động tĩnh. Tạ Phù Sơ không có đồ đạc gì cần thu thập, chỉ mang một bao y phục nhỏ bằng vải bố liền lên xe ngựa. Nàng sao lại không chú ý đến vẻ mặt hèn mọn của ma ma và nha hoàn kia được, thôn phụ hương dã hành vi thô tục sao có thể sánh với tiểu thư xuất khẩu thành thơ của bọn họ?

Trong sách miêu tả lúc nguyên chủ lên xe rất nhát gan, thậm chí không dám nói chuyện lớn tiếng với bọn nha đầu. Lúc người của Hầu phủ tới đón nàng ấy, Triệu Ninh đang ở cùng bọn côn đồ, mà nàng ấy thì đang trông coi sạp hàng đậu hũ, liên tục tươi cười với khách hàng, nào có sức lực như Tạ Phù Sơ hiện giờ? Bắt đầu từ khoảnh khắc bước lên xe ngựa kia, đã định trước vận mệnh bi thảm của nàng ấy.
">

Truyện Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh

Truyện Xuyên Thành Vị Hôn Thê Của Anh Trai

友情链接