Tầng mây u ám che phủ bầu trời xanh thẳm,ệnChờTôiCóTộtrực tiếp cúp c1 đêm nay dãy núi sẫm màu trùng trùng điệp điệp, rừng cây xanh bạt ngàn trải dài chân núi. Xa hơn nữa là những màu vàng đậm, vàng nhạt, muôn vàn màu sắc của cây cỏ hoa lá đan xen lẫn nhau trên thảo nguyên mênh mông.
Trước mắt là con đường quốc lộ xám trắng.
Trời đổ mưa nhỏ, gió dần nổi lên. Những chú cừu non vẫn ăn cỏ bất chấp gió mưa, chúng ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Hứa.
Cô không ngờ đất Tây Tạng tháng Sáu còn lạnh như vậy nên chỉ mặc chiếc quần chống thấm cùng áo phông, bên ngoài khoác chiếc áo khoác mỏng. Mái tóc buộc đuôi ngựa được cuộn gọn dưới lớp mũ bảo hiểm. Dù lạnh nhưng chiếc xe đạp địa hình của cô vẫn duy trì tốc độ ổn định.
Xung quanh vắng vẻ không một bóng người. Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi cúi đầu xem đồng hồ, hành trình hôm nay cứ vậy thôi, hiện tại cần tìm một chốn nghỉ chân đã.
Song vùng đất này hẻo lánh, dân cư thưa thớt, chỉ có một vài dân phượt mới thường đặt chân tới đây. Cô đi thêm một quãng, chẳng mấy đã đến bốn giờ chiều, bầu trời càng xám xịt, vẻ âm u bao trùm chân núi. Mưa cũng ngày một thêm nặng hạt.
Vưu Minh Hứa vừa mệt vừa đói, cô dựng xe bên vệ đường, lấy chút socola và lạp xưởng từ trong túi xách ra, chậm rãi thưởng thức.
Mười mấy phút sau, chỉ có duy nhất một ông chú trung niên lái chiếc xe máy cũ kĩ mang biển số địa phương đi qua chỗ cô. Vưu Minh Hứa vẫy tay xin đi nhờ nhưng người đó phóng vụt qua như không nhìn thấy.
Vưu Minh Hứa tiếp tục bình thản dựa cây, gặm nhấm cây lạp xưởng lạnh ngắt.
Không bao lâu sau, một thanh niên trẻ tuổi với mái tóc dài lái mô tô về phía cô. Vưu Minh Hứa yên tĩnh quan sát người đó. Gã có nước da ngăm đen, mặc chiếc áo khoác denim, tướng mạo đểu cáng, đôi mắt không ngừng nhìn ngó Vưu Minh Hứa.
Gã dừng xe cạnh cô hỏi: “Đi đâu thế?”
Đúng lúc này, cô lại nhìn thấy một chiếc ô tô tiến đến từ phía sau. Đèn xe sáng chói dưới mưa nên cô nhất thời không nhìn rõ khuôn mặt người lái.
Cô hất cằm ra hiệu cho gã thanh niên lái mô tô biết về hướng đi của bản thân.
Gã hỏi: “Một mình à?”
Vưu Minh Hứa cười đáp: “Không, còn mấy người bạn nữa, bọn họ đang ở phía sau, tôi đi nhanh nên đến trước.”
Gã im lặng, ánh mắt sâu xa, bàn tay đặt trên tay lái cũng bất động. Chiếc xe phía sau đi qua người họ với tốc độ chậm rãi. Tầm nhìn Vưu Minh Hứa vượt qua gã thanh niên, cách lớp cửa kính xe đọng nước, cô thấy một người đàn ông da trắng bóc, gương mặt không có nét của người bản địa, đầu đinh cùng ngũ quan sắc nét. Người đó mặc chiếc áo khoác màu đen, cổ áo được kéo dựng lên để lộ một phần cổ và yết hầu. Rất đẹp trai, hơn nữa còn là nét đẹp của một người đàn ông cứng rắn.
Gã thanh niên cũng quay đầu, bình thản quan sát chàng trai lái ô tô.
Vưu Minh Hứa định nhân cơ hội đó nhảy lên xe đạp lẩn thoát. Không ngờ gã chẳng phải tay vừa, phản ứng nhanh như chớp, nghiêng người ghìm chặt đầu xe cô, tay còn lại túm chặt balo sau lưng cô.
Hóa ra là kẻ cướp.
Vưu Minh Hứa cắn răng trừng mắt muốn giãy thoát khỏi gã. Hai người giằng co, chiếc xe kia đã đi xa khoảng hơn trăm mét, khó mà phát hiện ra tình hình phía sau. Vưu Minh Hứa bất lực ôm chặt balo hét lớn: “Buông ra! Anh buông tay ra! Cứu với… Ăn cướp! Cứu với…”
Gã thanh niên lộ bộ mặt hung ác, tung cú đấm về phía mặt Vưu Minh Hứa, quát lên hùng hổ: “Mày muốn chết à! Câm mồm, đừng có hét nữa!” Vưu Minh Hứa phản ứng khá nhanh, bối rối tránh thoát nắm đấm. Động tác của gã hơi khựng lại khi túm được cổ tay nhẵn mịn, mềm mại khác thường của người con gái, lòng gã run lên khi nhìn kĩ dung mạo của cô.
Dòng máu nóng dồn lên não, khởi đầu cho những ý nghĩ không yên phận. Gã bỏ mặc chiếc mô tô, không tiếp tục cướp balo nữa, hai tay chuyển sang túm chặt vai cô ép lên thân cây, cười như không cười nói: “Trốn cái gì? Không cướp thì thôi, con gái đi một mình trong tiết trời thế này không an toàn, để anh đưa em đến nơi an toàn có được không?”
Giọng nói hắn đột nhiên trở nên sỗ sàng, bắt đầu động tay động chân. Nhìn thấu ý định của hắn, Vưu Minh Hứa thầm khinh bỉ trong lòng. Nhưng tình hình trước mắt vô cùng nguy cấp, cô vừa giãy giụa vừa ra sức hét lên: “Anh trai biển số xe XXXXX Thành Đô – Tứ Xuyên ơi, cứu mạng với! Xin anh cứu giúp tôi với! Có kẻ cướp của hiếp dâm này! Cứu mạng với——”
Gã thanh niên nổi bùng lửa giận, quay đầu thì phát hiện chiếc xe ô tô kia đã ngừng lại thật. Gã do dự, Vưu Minh Hứa nhân cơ hội chạy thoát. Gã chửi thề mấy câu, vừa định đuổi theo thì thấy chiếc xe kia bấm còi inh ỏi lao thẳng về phía họ.
Vưu Minh Hứa chạy những bước loạng choạng, vừa ngẩng đầu đã thấy chiếc xe hơi màu đen chỉ còn cách cô khoảng hơn mười mét. Người ngồi vị trí ghế lái dùng ánh mắt thận trọng nhưng kiên định nhìn cô, tay anh vẫn luôn đặt trên vô lăng, tiếng còi xe xuyên qua màn mưa cùng làn đường quốc lộ, vang mãi không ngừng khắp chốn thảo nguyên rộng lớn.
Trái tim Vưu Minh Hứa nóng lên, cảm giác an toàn bất chợt dâng trào. Hình như cô nhìn thấy người đó gật đầu với mình, chiếc xe tăng tốc, chớp mắt đã gần đến trước mặt cô. 顶: 38踩: 982
Tối nay, ngày 17/5/2018, tại nhà thi đấu Quận Tây Hồ - Hà Nội, đã diễn ra vòng chung kết cuộc thi Cuộc đua số 2017 – 2018 với chủ đề “Lập trình xe tự hành” giữa 8 đội thi đến từ 6 trường đại học trên nước gồm: Prototype và đội Winwin Spiral cùng đến từ Đại học FPT; đội UET Fastest đến từ Đại học Công nghệ - Đại học Quốc gia Hà Nội; đội MTA_ Race4Fun của Học viện Kỹ thuật Quân sự; các đội DUT Stark và NII của Đại học Bách khoa Đà Nẵng; đội Sophia đến từ Đại học CNTT - Đại học Quốc gia TP.HCM; và đội BK-PIF của Đại học Bách khoa - Đại học Quốc gia TP.HCM.
Đêm thi chung kết Cuộc đua số mùa thứ hai do FPT tổ chức có sự tham dự của Thứ trưởng Bộ TT&TT Phan Tâm và Thứ trưởng Bộ KH&CN Bùi Thế Duy.
Ban tổ chức cho biết, trải qua 6 tháng luyện tập và thi đấu tại Cuộc đua số 2017 - 2018, các bạn sinh viên đã từng bước chinh phục các bài toán công nghệ của xe tự hành với mức độ khó tăng dần. Ban đầu, các thí sinh được tiếp cận với những kiến thức cơ bản về xử lý ảnh, trí tuệ nhân tạo và sau đó được hướng dẫn thực hành trên xe ô tô mô hình có kích thước bằng 1/10 xe thật.
Nếu như ở vòng bán kết, xe do các bạn sinh viên lập trình mới chỉ có khả năng di chuyển trên đường có làn, xác định và tránh được vật cản; nhận dạng và đi đúng theo chỉ dẫn của biển báo rẽ trái và rẽ phải thì đến vòng chung kết, xe của các đội đã có thể đi trên các đường có địa hình phức tạp như có hàng đinh, có vạch kẻ đường hoặc kẻ nét đứt…; ngoài biển rẽ trái, phải xe có thể nhận biết thêm biển dừng lại. Đặc biệt, các biển báo tự động thay đổi ngẫu nhiên qua từng lượt chạy để đảm bảo chính xác khả năng nhận biết biển báo của từng đội.
“Các môn học trong nhà trường hiện phần lớn vẫn chỉ là lý thuyết. Cuộc đua số chính là động lực để bọn em phải tìm hiểu về các công nghệ mới như xử lý ảnh, học sâu, trí tuệ nhân tạo... Dù mới chỉ tham gia trong thời gian ngắn nhưng cuộc thi đã giúp chúng em có được những kết quả ban đầu về xe tự hành. Thời gian qua cả đội đã phải tập trung để cải tiến công nghệ xử lý ảnh của mình, tính toán kỹ lực gia tốc của xe để xe có thể chạy tốt nhất trên địa hình phức tạp. Tuy vẫn còn phải cải thiện và tối ưu công nghệ trong thời gian ngắn trước khi thi nhưng chúng em tự tin có thể hoàn thành hết đề bài mà ban tổ chức đưa ra”, sinh viên Nguyễn Minh Châu, thành viên đội UET Fastest đến từ Đại học Công nghệ - Đại học Quốc gia Hà Nội chia sẻ.
评论专区