Bóng đá

Nhận định, soi kèo Eyupspor vs Istanbul Basaksehir, 23h00 ngày 27/2: Nỗ sợ sân khách

字号+ 作者:NEWS 来源:Thời sự 2025-03-03 06:38:33 我要评论(0)

Hoàng Ngọc - 27/02/2025 10:01 Thổ Nhĩ Kỳ giá đô úc hôm naygiá đô úc hôm nay、、

ậnđịnhsoikèoEyupsporvsIstanbulBasaksehirhngàyNỗsợsânkhágiá đô úc hôm nay   Hoàng Ngọc - 27/02/2025 10:01  Thổ Nhĩ Kỳ

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

Phương Duy nghiêng đầu sang nhìn người đang nói. Trong lời nói của Lưu Kham mang theo chút quái gở. Gã hạ mắt xuống nhìn nhân viên sửa xe đang ngồi xổm trên mặt đất quấn thêm tơ thép cho lốp xe.

Ánh mắt Phương Duy dời qua theo. Người đang ngồi xổm trên mặt đất có bóng lưng lạ lẫm, nhưng mặt lại rất quen thuộc.

Chu Duệ Quân. Vừa vào cửa, nhìn thấy hắn cậu đã thốt ra, cái tên này mang theo màu thời gian và sự lạnh nhạt vì đã mấy năm không gặp.

Vẻ mặt Chu Duệ Quân lại chỉ lạnh lùng như thể không nhận ra cậu, hơi nhướng mi lên coi như đáp lại rồi lại bắt tay vào việc, để lại Phương Duy còn đang kinh ngạc vì tình cờ gặp được cố nhân.

"Trước kia từng tới đây tìm anh ta sửa xe rồi à?" Lưu Kham hỏi.

Phương Duy lấy lại tinh thần, nói: "Không, chúng tôi là bạn học..."

Cậu còn muốn nói thêm một câu: Nhưng có lẽ cậu ấy không nhớ rõ tôi.

Nhưng Lưu Kham đã vỗ hai tay vào nhau, cướp lời: "Cậu mới từ nước ngoài về, dù thế nào cũng sẽ không phải bạn học thời đại học của cậu."

"Bạn học cấp ba."

"Cấp ba cậu học ở trường Trung học số 17* ở thành phố nhỉ. Bên trong không phú thì quý, toàn học sinh khá giỏi thành tích xuất sắc, vậy mà cũng có dạng thế này à?" Khi nói chuyện, khóe môi Lưu Kham vẫn luôn mang một nụ cười chế nhạo.

*mình có tra cụm 十七中 thì ra được trường Trung học số 17 Bắc Kinh trên baidu nên dịch thế này nhé.

"Lưu Kham." Phương Duy nghe ra trong sự khinh thường mỉa mai của gã trong lời nói, bèn nhíu mày cảnh cáo. Nhưng bề ngoài của cậu non nớt, lại luôn hiền lành nên không có mấy người sợ cậu.

Lưu Kham cười đùa tí tửng khều khều bờ vai của cậu, nói: "Chỉ đùa một chút thôi mà."

Lưu Kham nói xong thì đi về phía trước hai bước. Chu Duệ Quân mang một bộ quần áo lao động màu tối của nhà máy sửa chữa, trên đầu dính bẩn, không quá đẹp mặt. Lưu Kham đi đến sau lưng hắn, nâng chiếc giày da sáng loáng lên, dùng mũi giày đá đá cột sống hắn.

"Bạn học của cậu Phương đúng không, gặp nhau ở đây cũng xem như là có duyên. Lát nữa có thể giảm giá cho chúng tôi nể tình quen biết không?"

Nhà Lưu Kham kinh doanh bất động sản, tất nhiên không thiếu tiền sửa xe, nhưng gã cứ muốn hỏi như vậy.

Lưng của Chu Duệ Quân lưng cứng lại trong chốc lát, động tác trên tay dừng lại hai giây rồi lại tiếp tục, nói: "Anh có thể tìm ông chủ của chúng tôi nói chuyện giá cả, tôi không quyết được."

Lưu Kham từ trên cao nhìn xuống: "Anh làm ở đây bao lâu rồi, sao mà lời nói cũng không có chút trọng lượng thế..."

"Ngoại trừ lốp xe, cậu còn có chỗ khác cần thay à?" Phương Duy tiến lên hai bước ngắt lời gã, "Tạ Hành gửi tin nhắn cho tớ, nói cậu ấy đã đến nơi rồi."

"Cậu Tạ đã đến rồi à?" Lưu Kham quả nhiên bị dời đi lực chú ý, "Hồi giờ hẹn cậu ấy đều đến trễ một hai tiếng, vậy mà hôm nay lại đến sớm thế."

Phương Duy cười nhẹ.

Cặp chân của Lưu Kham không an phận, lại đá nhẹ Chu Duệ Quân, nói: "Nhanh lên chút, tôi vội đi đua xe, bạn học của cậu Phương ơi."

Nụ cười trên mặt Phương Duy nhạt đi, nhìn người đang ngồi xổm. Chu Duệ Quân bị đá hai cái làm nhục nhưng sắc mặt vẫn bình thản và có vẻ lơ đễnh, tay làm việc theo từng bước.

Lưu Kham rất phách lối và độc đoán. Phương Duy không quá thân với gã, chỉ là trong nhà có làm ăn qua lại, không tiện chơi cứng, thỉnh thoảng hẹn nhau ra ngoài chơi một lần.

Cậu nhìn chằm chằm mũi giày của Lưu Kham, trong lòng bối rối khó chịu.

Cũng may Chu Duệ Quân không đáp lại sự khích bác của Lưu Kham nên gã mất hứng, ngồi xuống ghế sô pha rồi gọi Phương Duy qua. Gã uống trà trò chuyện với cậu, xe sang, đồ hiệu, tiểu minh tinh nào đúng giờ... Toàn là chủ đề của thiếu gia ăn chơi.

Phương Duy thi thoảng đáp lại đôi câu, ánh mắt lại không tự chủ được mà chạy đi nơi khác.

Uống xong một ly trà vào bụng, Lưu Kham đi toilet. Phương Duy trù trừ một lát rồi đứng dậy.

Chu Duệ Quân đang loay hoay với lốp xe bằng những ngón tay linh hoạt.

"Xin lỗi, khi nãy... Bạn của tôi không lịch sự với cậu." Phương Duy cúi người.

Yên tĩnh một lát, Chu Duệ Quân mới trả lời với giọng điệu bình thường: "Cậu che ánh sáng rồi."

Phương Duy nhanh chóng lùi lại hai bước. Chu Duệ Quân không nói lời nào, Phương Duy cũng không biết nên chủ động nói gì, bèn đứng ngay bên cạnh nhìn chằm chằm động tác trong tay hắn.

Một bên lốp xe đã thay xong, Chu Duệ Quân nhấc thùng dụng cụ lên, nhưng giữa chừng cổ tay vô lực làm rơi xuống. Một tiếng vang thật lớn. Phương Duy lập tức đưa tay ra xách giúp hắn, khó khăn lắm mới chạm vào được thì lại bị một bàn tay đeo găng cản lại. Chiếc găng tay nọ dính toàn vết bẩn, bẩn vô cùng.

"Tôi tự làm."

Phương Duy vội vàng rút tay về. Găng tay của đối phương thô ráp, nơi bị chạm vào hơi ngứa, cậu không khỏi dùng ngón cái xoa xoa.

Chu Duệ Quân liếc mắt nhìn ngón tay trắng nõn của cậu, nói: "Toilet ở phía sau."

Phương Duy sửng sốt một chút, nói: "Ồ..." Sau khi nhận ra hắn có ý gì, cậu lại bổ sung, "Tôi không cần rửa tay, không có gì."

Chu Duệ Quân đi vòng sang bên kia xe. Phương Duy đi theo, cắn môi nói: "Cậu không nhớ à? Chúng ta là bạn..."

"Phương Duy đúng không?" Chu Duệ Quân nói.

"Đúng... Cậu nhớ à?"

"Hơi hơi nhớ."

Chỉ là hơi hơi nhớ. Tâm trạng Phương Duy trong nháy mắt trở nên như đưa đám.

"Lớp mười hai cậu chuyển đến trường nào thế? Tôi quay về từ bệnh viện thì không nhìn thấy cậu, hỏi thầy giáo và bạn học cũng không biết." Phương Duy nói.

Chu Duệ Quân trả lời đơn giản rõ ràng: "Thành phố D."

"Vậy à..." Phương Duy nghe thấy lời nói mập mờ không muốn tiếp tục chủ đề này của đối phương thì không tiện hỏi thêm nữa.

Lúc này Lưu Kham quay về từ toilet, hỏi: "Xong chưa? Sao chậm thế."

"Hẳn là cũng sắp xong rồi." Phương Duy nói.

Lưu Kham liếc Chu Duệ Quân một lát: "Nếu kỹ thuật không ổn thì đổi người khác đi." Sau đó lại quay đầu nhìn về phía Phương Duy, "Gần chỗ này cũng không có cửa hàng nào ra hồn, nếu có thì tôi đã không đưa vợ của tôi cho cái nhà máy sửa chữa nhỏ xíu này đụng vào."

Cái xe thể thao này chính là "vợ" của gã.

Trong lòng Phương Duy càng thêm khó chịu, sắc mặt trở nên nặng nề: "Cậu bớt nói đi."

" alt="Truyện Con Chó Của Pavlov" width="90" height="59"/>

Truyện Con Chó Của Pavlov


"Ông lão mơ thấy sư tử."

Đỗ Nhược Ngu đóng sách lại, nhìn thời gian, cảm thấy đến lúc xuất phát rồi.

Cậu sửa sang lại quần áo, nghĩ một lát vẫn nên thắt cà vạt vào. Nhìn bản thân trong gương, vẻ mặt đoan chính nhưng vẫn có nét baby trong đó, nhưng mà đeo kính lên nhìn nhã nhặn hơn nhiều, có phần tri thức.

Đỗ Nhược Ngu hít sâu một hơi, bước ra căn phòng thuê đi đến công ty.

Nơi Đỗ Nhược Ngu làm việc là một xí nghiệp văn hóa giải trí nổi tiếng, tập đoàn Lễ Anh, phía dưới có một công ty sản xuất phim truyền hình và quản lý nghệ sĩ, mặt khác còn có một nền tảng đầu tư quỹ văn hóa độc lập, địa vị ở nội địa không tệ, còn có xu thế phát triển không ngừng.

Đỗ Nhược Ngu làm thư ký tại trụ sở chính của công ty.

Để tiện đi lại, câu thuê một căn phòng ở gần công ty nên một lúc nữa mới đến nơi. Mặc dù hôm nay cuối tuần nhưng vẫn còn không ít người ở lại tăng ca, lúc cậu bước qua đại sảnh mọi người đều chào hỏi cậu.

"Thư ký Đỗ."

Đỗ Nhược Ngu mỉm cười đáp lại.

Cậu bước vào thang máy, đi thẳng đến tầng cao nhất của công ty, sau đó bước ra thang máy, quẹt thẻ vào khu văn phòng rồi đến thẳng văn phòng tổng giám đốc, giống như mọi ngày.

Đỗ Nhược Ngu gõ cửa, người bên trong cho phép cậu vào.

Cậu đẩy cửa đi vào, nhìn người bên trong phòng làm việc, mỉm cười chào hỏi: "Tổng giám đốc Sư, chào buổi chiều."

Đỗ Nhược Ngu là thư ký của tổng giám đốc tập đoàn Lễ Anh, người ủ rũ ngồi sau bàn làm việc nhìn văn kiện chính là tổng giám đốc của cậu, Sư Diệc Quang.

Mặc dù mỗi ngày đều trực tiếp nhìn sếp của mình, Đỗ Nhược Ngu vẫn thở dài cảm thán. Nếu chỉ nhìn điều kiện bên ngoài, Sư Diệc Quang chính là tổng giám đốc bước ra từ trong truyện.

Vừa giàu có vừa đẹp trai, lại vô cùng chú trọng phẩm chất, từng hành động từng ánh mắt đều mê hoặc người khác,khiến tim đập nhanh ba nhịp.

Đỗ Nhược Ngu tuyệt đối không khoa trương, vốn dĩ cậu cho rằng thiết lập tổng giám đốc bá đạo chỉ có ở trong tưởng tượng của mọi người, cho đến khi cậu gặp được Sư Diệc Quang.

Mặc dù hầu hết mọi người đều không tin vào điều đó, nhưng sẽ luôn có những người trên thế giới này có những lợi thế riêng biệt.

Nhưng mà sinh vật như bá đạo tổng tài vẫn nên nhìn xa thì tốt hơn, đến khi tiếp xúc mới biết hoàn toàn không phải như vậy, đặc biệt là thư ký của tổng giám đốc, thật sự là.... một lời khó nói hết.

Đỗ Nhược Ngu vẫn mỉm cười từ khi bước vào cửa, Sư Diệc Quang mặc một bộ áo vest, mở hai cúc áo trên cùng của áo sơ mi. Anh thả lỏng hơn bình thường, nhưng cũng không cười nhiều, ánh mắt khẽ liếc qua Đỗ Nhược Ngu một cái, sau đó ra hiệu cho cậu ngồi xuống ghế sô pha, sau đó cũng tự mình đi qua.

Trong văn phòng còn có người thứ ba, là luật sư của Sư Diệc Quang, Đỗ Nhược Ngu thân là thư ký nên biết rõ, cậu mỉm cười với luật sư rồi ngồi lên ghế sofa.

Luật sư đi đến chỗ Đỗ Nhược Ngu, đưa cho cậu một sấp giấy tờ, cười nói: "Thư kí Đỗ, đây là thỏa thuận hôn nhân của hai người, bao gồm tài sản giữa cậu và Sư tổng, quan hệ xã hội và thỏa thuận bảo mật."

Đỗ Nhược Ngu lật xem, Sư Diệc Quang ngồi đối diện cậu, bắt chéo hai chân, đôi mắt sâu thẳm nhìn cậu xem bản thỏa thuận.

"Tài sản trên danh nghĩa của Sư tổng cần phải phân rõ với cậu, hy vọng cậu có thể hiểu." Luật sư giải thích.

Đỗ Nhược Ngu dưới ánh nhìn của Sư Diệc Quang như bị kim chích, cậu cười cười, đáp lại lời luật sư: "Đó là đương nhiên."

Nói giỡn à, giá trị tài sản ròng của Sư Diệc Quang đứng đầu trong lĩnh vực này, cụ thể bao nhiêu cậu không rõ, nhưng những dự án mấy ngàn vạn của công ty đều chỉ là những dự án nhỏ.

Trái lại bản thân cậu mỗi tháng đều phải trả góp tiền mua nhà, Sư Diệc Quang là người ngu mới đến giúp đỡ kẻ nghèo.

"Trong cuộc hôn nhân này, Sư tổng hi vọng cậu có thể bảo trì một khoảng cách nhất định, không được soi mói chuyện riêng tư của từng người."

Đỗ Nhược Ngu vừa xem vừa gật đầu nghe luật sư giải thích.

"Chuyện quan trọng nhất là, Sư tổng hy vọng cuộc hôn nhân này càng ít người biết càng tốt, nói cách khác là trừ người thân, hi vọng đừng tiết lộ với mọi người. Vì công việc của hai người, cho nên sẽ không công khai chuyện kết hôn trong công ty."

Đỗ Nhược Ngu nói: "Đương nhiên, tôi cũng không muốn từ chức, tôi nhất định sẽ giấu kỹ."

Luật sư nói chuyện hòa nhã dễ gần, liên tục giải thích: "Sư tổng hy vọng," "Sư tổng cảm thấy," thái độ rất nhẹ nhàng. Tuy nhiên ngôn từ trong văn bản rất nghiêm túc và lạnh lùng, yêu cầu Đỗ Nhược Ngu phải giữ bí mật cho thật kỹ, nếu không sẽ bị xem là vi phạm hợp đồng.

Đỗ Nhược Ngu nghĩ thầm, ai dám nói chứ, cậu là người sẽ bắt loa chiêu cáo thiên hạ chuyện "Tôi kết hôn với tổng giám đốc rồi" sao.

Thân là một thư ký, mặc dù Đỗ Nhược Ngu đã xem qua không ít hợp đồng, nhưng so ra vẫn không chuyên nghiệp bằng luật sư của Sư Diệc Quang. Cậu nhìn bản thỏa thuận mấy lần cũng không tìm được chỗ sai suất gì, ngẩng đầu lên nhìn luật sư: "Tôi chỉ có nghĩa vụ, không có quyền lợi gì sao?"

Sư Diệc Quang ra hiệu cho luật sư, luật sư đưa cho Sư Diệc Quang một phần văn kiện khác, nói: "Nếu cậu và Sư tổng có thể duy trì cuộc hôn nhân cho đến khi Sư tổng hoàn toàn thừa kế được tài sản, cậu sẽ nhận được một phần thưởng phong phú."

Đỗ Nhược Ngu tiếp tục mở ra xem.
" alt="Truyện Tháng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Tổng Giám Đốc Đại Miêu" width="90" height="59"/>

Truyện Tháng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Tổng Giám Đốc Đại Miêu