*Chương này có nội dung ảnh,ệnChoNgươiBiếtThếNàoLàBạchLiênHoaChânChítỷ số bóng đá ngoại hạng anh hôm nay nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Lạc Lạc
Wattpad: @Tolacty
Mọi người nhảy hố vui vẻ!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"A---Đau quá". Trình Diệp mở mắt ra, đập vào mắt đầu tiên chính là trần nhà trắng tinh, còn chưa hết chói mắt, lại phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường mềm mại đủ to đủ rộng, trên người mặc một bộ đồ ngủ với những ô vuông trắng xanh xen kẽ (sọc caro), bên trái giường là vách tường tràn đầy các loại đồ chơi mô hình.
Đây là đâu?
Cậu nháy mắt mấy cái, liền dùng sức dụi dụi mắt.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào khoảng không trên mặt sàn gỗ, cậu duỗi tay, lại bởi vì cánh tay quá ngắn mà không thể chạm đến.
Trình Diệp: "..." Có mặt trời, không giống như là âm tào địa phủ.
Lại sờ lên mặt mình, ấm áp, cũng không giống như là xác chết vùng dậy.
Thu hồi lại cánh tay, cậu day day thái dương đau nhức.
Cậu không phải đã chết rồi sao? Bị một đóa thịnh thế mỹ nhân Bạch Liên Hoa buồn nôn hại chết.
"Khục ——" nhớ tới liền thấy buồn nôn, chẳng lẽ diêm vương cũng cảm thấy cậu chết quá oan uổng, cho nên cho cậu sống lại?
Ý niệm này trong nháy mắt liền bị đè xuống, không thể, cậu có thể chắc chắn chuyện đó là không thể nào. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra??
"Xin chào kí chủ, hệ thống đã cùng ngài buộc định, một khi đã buộc định, đại khái là không thể thay đổi, mong ngài phối hợp."
Một thanh âm trong trẻo, sạch sẽ, máy móc bỗng nhiên vang lên trong đầu, đại não Trình Diệp ngừng hoạt động trong nháy mắt, cảnh giác ngồi thẳng dậy, nhìn xung quanh khắp một lượt, lên tiếng: "Ai?".
Đầu xuất hiện từng cơn đau nhức, Trình Diệp còn tưởng mình lên cơn sốt, giơ tay định xoa xoa đầu thì lại chạm vào một tầng vải trắng, đầu lại càng đau hơn.
Đôi tay thon dài mềm mại, trắng nõn, không hề có một vết thương nào, đây chắc chắn không phải là cậu, bởi cậu quanh năm dùng tay để vẽ, cho nên cậu là vẫn chết rồi? Xong liền may mắn thế nào lại mượn thân sống lại.
Cậu còn đang buồn bực những chuyện đang xảy ra, thanh âm lúc nãy lại một lần nữa vang lên, lỗ tai truyền đến thanh âm ong ong như muốn nổ tung, nhưng lại không chút gì ảnh hưởng đến âm thanh trong đầu.
"Vầng sáng trên tay ta, bạch liên thiên hạ đến!"
Cái chuyện... quái quỷ gì đây?!
Trong đầu hiện lên một cái bảng với những ô chữ viết rõ ràng những nhiệm vụ phải hoàn thành, Trình Diệp xem lướt qua, sau đó, trên trán đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, đây rõ ràng là một hệ thống kì quái, nhiệm vụ kì quái, bất quá, cậu thật sự rất tò mò a!
Nghe hệ thống giảng giải một hồi, Trình Diệp cảm thấy đây là một hệ thống rất ác!!!!
Thực sự là mở ra một cuộc cải cách, trăm hoa cùng nhau vùng lên, cái nào cái nào cũng có Bạch Liên hoa!!
Cậu vốn là bị bạch liên hoa hại chết, không nghĩ tới trọng sinh đến một thế giới khác vẫn là bị bạch liên hoa hãm hại, Trình Diệp dùng sức nắm nắm quyền, nhìn chằm chằm nhiệm vụ hồi lâu, cuối cùng hệ thống lại tốt bụng nhắc nhở "Nếu ngài không chấp nhận nhiệm vụ, ngay lập tức sẽ chết" nếu đã lựa chọn đến rồi thì hãy nên ở lại.
Dù sao sống làm nhiệm vụ, cũng tốt hơn so với âm tào địa phủ bết bát.
Lượng lớn ký ức dung nhập vào trong đầu, Trình Diệp thở ra một ngụm khí, trầm mặc, vẫn là trầm mặc.
Cậu bây giờ cũng tên là Trình Diệp, không có cái gì tốt nhưng lại có một gia đình thập phần tốt đẹp.
Nguyên chủ có một người anh trai rất yêu thương nguyên chủ, còn có một vị hôn phu cao phú soái (*), cuộc sống giàu có hạnh phúc mĩ mãn, là một người sống bình thường không ham muốn ganh đua với đời, nhưng không may chính là nguyên chủ có một người bạn tốt chân chính là một tên bạch liên hoa, thậm chí có thể nói là ánh sáng cứ phải gọi là chiếu rọi khắp muôn loài a.
Không khó để tìm một bức ảnh bánh chưng đẹp trên mạng, nhưng một tấm ảnh cận cảnh, khắc hoạ chi tiết đường nét tuyệt đẹp của những hạt nếp thì rất hiếm. Với sự giúp sức của camera macro chụp cận cảnh trên Galaxy A51, lần đầu tiên người trẻ có thể thấy rõ hương vị của ruộng đồng bật lên sống động trong ảnh.
Từng hạt nết nẩy mình, to tròn đến hoàn mỹ được khắc hoạ rõ nét trong từng đường nét, khiến chúng ta bị cuốn hút rồi bất giác réo lên những cồn cào trong bụng dạ. Thật thú vị khi một chiếc điện thoại dành cho giới trẻ lại sở hữu một công nghệ chụp ảnh đầy tính nghệ thuật, dẫn trước cả những flagship đắt đỏ trên hành trình giúp người trẻ khai mở những góc nhìn mới mẻ, giúp họ nhìn sâu vào những điều nhỏ bé bình dị mà thân thương vô ngần.
Càng gần đến 30 tháng Chạp, không khí chuẩn bị Tết càng khẩn trương. Lúc này nhiều gia đình đã trang trí nhà cửa và bày biện xong mâm ngũ quả. Tuỳ theo từng vùng miền và quan niệm mà các loại quả dùng để trưng trên ban thờ cũng khác nhau.
Thực tế hiện nay ngày càng xuất hiện nhiều loại quả có hình dáng độc đáo như dưa hấu vuông, bưởi hình thỏi vàng,... nên không thiếu chủ đề chụp ảnh cho người trẻ. Tuy nhiên lợi thế của camera macro chụp cận cảnh là có thể khai thác sâu những đường nét và chi tiết bên trong những loại quả quen thuộc, mở ra hiệu ứng thị giác hoàn toàn mới cho người xem.
Ngắm những giọt nước long lanh đọng trên quả dưới ống kính macro chụp cận cảnh mới thấy chúng ta đã bỏ lỡ vẻ đẹp đậm chất nghệ thuật của thức quả quen thuộc này ra sao. Giọt nước đọng trên lê và sắc vàng óng của vỏ quả khiến người xem như cảm nhận rõ sự tươi ngon cũng hương vị thơm mát của chúng. Sử dụng Samsung Galaxy A51 để khám phá nét đẹp cận cảnh của các loại hoa trái mùa xuân cũng là gợi ý sáng tạo tuyệt vời cho người trẻ trong mùa Tết năm nay.
Mùng 1 Tết là lúc các gia đình bận rộn với việc tiếp khách đến chúc Tết, trên bàn bày sẵn đủ loại bánh mứt, rượu, trà. Khoảnh khắc sum vầy không thể thiếu chén rượu, ly trà đầu xuân. Trong nhiều bộ ảnh trên mạng xã hội, hình ảnh thưởng trà thường được chụp với cả bộ ấm chén đồ sộ hoặc khoảnh khắc nhiều người trong gia đình cùng quây quần bên nhau. Tuy nhiên, thức uống này cũng có nét hấp dẫn riêng mà chỉ khi chụp với camera macro chụp cận cảnh mới khai thác hết được.
Góc chụp cận cảnh đặc tả màu sắc vàng ươm của trà. Thêm một vài lá trà trên mặt ly càng khiến bức ảnh thêm phần nghệ thuật. Người xem không chỉ cảm nhận được vị trà chát ngọt mà còn thấy cảm giác bình yên và phong cách sống chậm rãi khởi lên từ bức ảnh trên.
Chỉ mất một chút thời gian sắp đặt và khởi động camera macro chụp cận cảnh ngay trên trình chụp ảnh mặc định của Samsung Galaxy A51 là người trẻ đã có thể sở hữu ngay những tác phẩm đậm chất nghệ thuật thế này.
Chúng ta có thể cảm nhận Tết bằng mọi giác quan, trong đó vị giác với vô vàn những món ngon là điều không thể thiếu. Với sự giúp sức của camera macro chụp cận cảnh trên Samsung Galaxy A51, lần đầu tiên người trẻ có thể tái hiện vị ngon của Tết một cách đủ đầy và nguyên vẹn trong từng bức ảnh.
Con người lạ lùng này ở tuổi 75 vẫn cầm cuốc dẻo dai như thanh niên.
Ông Khi phát hiện mình "khác người" từ năm 1995. Ông là cán bộ có công nên cứ 5 năm một lần được Trung tâm Nuôi dưỡng và điều dưỡng người có công Quảng Nam (đóng tại Cẩm Hà, Hội An) cho đi an dưỡng một lần. Đợt an dưỡng kéo dài 8 ngày, nhưng ông chỉ ở đúng một buổi là bị “đuổi” về.
Việc đầu tiên trung tâm thực hiện là cho nhân viên bắt mạch, đo huyết áp ông Khi để nắm vài thông tin về sức khoẻ. Giám đốc trung tâm, bác sĩ Tôn Thất Hoàng, nói: "Đây là cơ sở điều dưỡng chứ không phải điều trị, chúng tôi chỉ khám sơ, nếu ai có bệnh thì giới thiệu đến bệnh viện điều trị…". Tuy nhiên, cái chuyện khám sơ đó lại làm nhân viên trung tâm toát cả mồ hôi vì tìm hoài không ra mạch và đo hoài không ra huyết áp của ông Khi.
Nhân viên báo cáo lên giám đốc. Giám đốc trực tiếp bắt, rồi đo, nhưng càng bắt, càng đo, càng... sợ. “Ca” này, giám đốc (thời năm 1995) chưa từng thấy nên có phần lúng túng và cả hoảng sợ. “Họ nghĩ tôi chết đến nơi rồi, chứ người sống ai lại không có mạch. Vậy nên giám đốc bảo Phòng Chính sách của trung tâm chi cho tôi 700.000 đồng (chế độ đối với người không đi an dưỡng - PV) và mời thẳng tôi ra cửa, bảo về nhà nhanh” - ông Khi kể lại và há miệng cười khùng khục.
Ông Khi về nhà, kể lại với vợ con, ai nghe cũng cười. Mạch, huyết áp là gì, những con người hồn nhiên này không quan trọng, miễn là không đau ốm và làm việc bình thường.
Lúc nào đau ốm phải đến bệnh viện, ông Khi đều mang theo sổ bảo hiểm y tế. Tại đây, tất cả các trang có phần đón tiếp (phần I) không thấy ghi bất cứ chữ gì, từ mạch, nhịp thở, huyết áp, nhiệt độ cho đến cân nặng… "Họ đo không được huyết áp là đưa tôi lên thẳng giám đốc liền, chẳng ai còn nghĩ đến chuyện tôi nặng bao nhiêu...", ông Khi kể.
Năm 2012, một đêm ông Khi bị đau tức ngực dữ dội. Ông đến Bệnh viện Đa khoa khu vực Quảng Nam (Vĩnh Điện, Điện Bàn) và gây nên một phen nháo nhác ở đây. Y tá, bác sĩ của nhiều khoa xúm vô “vật lộn” với mạch và huyết áp của ông đến mấy giờ đồng hồ. Sau cùng, các bác sĩ cùng hội chẩn và bảo ông gọi con gái (chị Lê Thị Hoa, đang là cán bộ bộ phận Bảo trợ xã hội của Phòng LĐTBXH huyện Điện Bàn) đến, cho biết tình trạng mạch và huyết áp của ông là “chưa từng gặp”; rồi cho xe chở ông ra Bệnh viện Đa khoa TP.Đà Nẵng. Tại đây, nhân viên bệnh viện lại “khốn khổ” với mạch và huyết áp của ông đến 16h chiều và sau cùng đành cho ông về nhà.
Đến năm 2013, không thể chịu nổi những cơn đau tức ngực, ông Khi lại lên Bệnh viện Đa khoa khu vực Quảng Nam và tiếp tục được chở ra Bệnh viện Đa khoa Đà Nẵng, lần này ông được cho nhập viện. Ông ở lại 4 tuần, uống nhiều thuốc cho đến khi đỡ tức ngực mới về.
Dù ông Khi đau bệnh gì, phần đón tiếp trong sổ bảo hiểm y tế của ông cũng đều bỏ trống.
Vào ngày 10.3, chúng tôi trở lại Bệnh viện Đa khoa khu vực Quảng Nam tại Điện Bàn, nghe nhắc đến tên ông, nhiều bác sĩ ồ lên: “Nhớ, nhớ rồi, cái ông… không mạch!” Bác sĩ Võ Đôn, Giám đốc Bệnh viện Đa khoa khu vực Quảng Nam, nói: “Trong y văn thế giới có nhắc đến trường hợp này, từ chuyên môn gọi là vô mạch. Thế giới chắc là có, còn trong nước mình có hay không, tôi không biết, nhưng cá nhân tôi trừ trường hợp ông Khi thì chưa gặp bao giờ”.
Chiều cùng ngày, qua điện thoại, Giám đốc Sở Y tế Quảng Nam Nguyễn Văn Hai cũng bảo chưa từng gặp trường hợp này bao giờ.
Một bác sĩ ở Bệnh viện Đa khoa khu vực Quảng Nam có nói rằng, người mắc bệnh này máu chảy rất chậm, yếu, dẫn đến thiếu máu ở các chi nên tay, chân thường lạnh. Đúng vậy, trời nắng nóng nhưng sờ vào tay ông Khi, thậm chí bả vai, lưng, ngực đều thấy lạnh. Tuy nhiên con người “da cá” này lại cười tít mắt: "Da lạnh kệ nó, bác ít khi thấy lạnh, mùa này bác có bao giờ mặc áo lạnh đâu".
Vợ ông nói, cả chục năm nay, ông Khi mất ngủ. Ông uống thuốc rồi uống bia… cho say để ngủ, nhưng vẫn không ngủ được. Lạ là dù đêm mất ngủ, nhưng ngày ông vẫn làm việc bình thường. Chỉ 2 năm nay, khi xuất hiện cơn đau tức ngực, ông mới thấy mình xuống sức.
Con người lạ lùng này còn sở hữu nhiều điều lạ lùng khác, như việc ông bị thương ở phần oái ăm nhất và chuyện ông cho ra đời những người con với cái duyên rất kỳ lạ... Chúng tôi sẽ trở lại những chuyện lạ khác của ông Khi trong dịp gần nhất.
评论专区