Bảy năm làm mẹ đơn thân, một mình gồng gánh nuôi con gái nhỏ. Ừm, mẹ đang thiếu một bờ vai vững chãi để tựa nương, con gái thiếu một bàn tay chắc khỏe dìu dắt. Vậy mà mẹ không hề tủi thân, chẳng chút buồn bã và chưa hề hối hận khi nắm tay con bước đi trên con đường đã chọn. Nhìn nụ cười của con mỗi ngày rộn ràng kề bên, mẹ cảm nhận niềm hạnh phúc của chúng ta ngày càng vun đầy và tròn trĩnh đến lạ.
![]() |
Từ khi con đến bên mẹ bằng tiếng khóc oe oe giữa đêm muộn, cuộc đời buồn tẻ và đơn điệu của mẹ như lật sang một trang mới, rộn rã niềm vui và đong đầy cảm xúc. Cảm ơn con gái nhé! Mái tóc lơ thơ ngày ấy giờ óng ả dài ngang vai. Bàn tay mũm mĩm ngày trước giờ thon dài dáng hình búp măng. Quay đi ngoảnh lại mà con gái đã cắp sách đến trường được hai năm rồi nhỉ? Ơi cô học trò lớp hai dễ ghét, mẹ yêu con nhiều lắm lắm!
Thỉnh thoảng mẹ con mình vờ xưng hô như hai chị em thân thiết và vít vai bá cổ cười xòa. Bất ngờ, con gái ngắm nghía mẹ và nghiêm túc bảo: “Sang năm nữa con cao hơn mẹ rồi. Mẹ xuống làm em gái để con làm chị cho nhé!”. Mẹ rụt vai lè lưỡi tưởng tượng cảnh mẹ “lép vế” làm em bị “chị con gái” sai vặt đủ chuyện trên trời dưới đất mà cười nắc nẻ.
Cuộc đời vẫn đẹp sao khi mẹ con ta vẫn nắm tay nhau đi cùng trời cuối đất. Sáng sáng đèo nhau đến trường, ỉ ôi tặng nụ thơm vào lòng bàn tay tạm biệt. Chiều chiều đợi con dưới gốc cây bằng lăng rợp bóng, chỉ cần gương mặt và vóc dáng ấy ló ra trên dãy hành lang là lòng mẹ đã mát dịu cảm giác bình yên đến lạ!
Hôm rồi cô giáo cho bài tập làm văn viết về một người thân, con đã cặm cụi bên trang vở mà nắn nót rồi tủm tỉm đưa mẹ đọc thử. Mẹ vừa đọc từng câu chữ vừa đỏ mặt e thẹn khi con khen mẹ giỏi giang và hết mực yêu thương con gái. Thì ra, trong mắt con gái, mẹ tuyệt vời đến thế kia. Chẳng biết sao con có thể ví von “Mẹ là ngọn đèn sáng của cuộc đời em” và kết lại bằng lời mong ước “Mong cho tình yêu thương của hai mẹ con mãi dạt dào…”.
Khi yêu thương đủ đầy, niềm vui ngập tràn mỗi khoảnh khắc, dường như chúng ta đang dần cởi bỏ được nút thắt thiếu hụt một bóng hình vững chãi kề bên. Có sao đâu khi chỉ mẹ con ta dưới một mái nhà vẫn ấm êm, vẫn rạng ngời hạnh phúc, con nhỉ? Mẹ đang cố gắng, nỗ lực gấp bội lần người ta để làm mẹ, làm cha và làm tất cả mọi vai vế khác trên đời chăm lo thể chất, vun đắp tâm hồn cho con. Chỉ cần con gái bên mẹ thôi, hạnh phúc đã vun đầy…/.
Hôm nay vợ cũ lên xe hoa, tôi ôm đứa con 3 tuổi ứa nước mắt. 8 năm ân tình không bằng 1 chiếc túi hiệu người ta tặng cô ấy.
" alt=""/>Cảm ơn con đã làm thay đổi cuộc đời buồn tẻ của mẹLo đám tang cho bố xong, anh trai cả sắp xếp lại phòng đọc sách của bố thì phát hiện một tờ di chúc, bố mới viết cách đó không lâu.
Bố viết, khi 3 con lập gia đình, xây nhà, bố đã cho tiền nên không được chia chác gì nữa. Hiện bố còn 1 cuốn sổ tiết kiệm, 2 căn nhà ở Hà Nội và căn nhà này ở quê.
Cuốn sổ tiết kiệm và căn nhà 3 tầng, rộng 70 m2 ở Hà Nội mang tên bố mẹ, nếu bố đi trước, bố để lại cho mẹ, mọi việc liên quan đến căn nhà, sau này do mẹ quyết.
Căn nhà ở quê sẽ làm nơi hương hỏa và chốn đi về cho con cháu nên không ai được bán.
Còn lại 1 căn nhà 2 tầng, rộng 50m2 mang tên bố ở Hà Nội, bố để lại cho cô Miền. Sau này, bất cứ ai chăm sóc tuổi già cho cô Miền thì người đó sẽ được thừa hưởng.
Chúng tôi nghe xong cứ tròn xoe mắt, không hiểu vì sao bố lại làm như thế.
Bố tôi và cô Miền là 2 anh em ruột thịt. Nhưng trong khi bố tôi học hành giỏi giang, sự nghiệp thành đạt, con cái cháu chắt đề huề thì cô thất học, bị tàn tật và sống cùng bố mẹ. Khi các cụ khuất núi, cô sống một mình trong căn nhà hương hỏa.
Tôi chợt nhớ ra, cách đây mấy năm, trước khi quyết định dọn về quê sống, bố tôi khoe, khi về sẽ xây căn nhà đầy đủ tiện nghi trên phần đất còn lại của ông bà rồi sống cùng với cô Miền.
Nhưng sau đó, không biết vì chuyện gì, bố tôi không xây nhà ở đó, cũng không đón cô đến ở cùng nữa.
Mỗi lần chúng tôi từ Hà Nội về cũng chỉ chạy qua loa, biếu cô chút quà bánh chứ không thân thiết vì cô khá khó tính.
Bây giờ, đọc di nguyện của bố, tôi càng thấy khó hiểu hơn.
Tôi hỏi mẹ thì mẹ chỉ chép miệng. Bà nói, tài sản của bố, bố cho ai thì tùy, mẹ không muốn nói ra nói vào.
Có lẽ bố muốn chúng tôi quan tâm đến cô, chăm sóc và lo cho cô lúc tuổi già. Thế nhưng, nếu như vậy, bố chỉ cần dặn dò các con, đâu nhất thiết phải chia cho cô một tài sản lớn như vậy?
Hay bố tôi có suy nghĩ sâu xa gì mà chúng tôi không hiểu. Hoặc có điều gì đó mà bố mẹ còn giấu chúng tôi?
Hôm chia tay ở sân bay, Thứ bảo, tôi là bạn thân nhất, cũng là người cậu ấy tin tưởng nhất nên nếu gia đình cậu ấy cần giúp đỡ, Thứ mong tôi sẽ nhận lời.
" alt=""/>Bố chồng khuất núi để lại tài sản cho người không ai ngờ tớiThầy kể, ngoài các giờ dạy trên lớp, cứ rảnh là lại bắt xe khách lên Hà Nội để thực nghiệm bổ sung cho các nghiên cứu của mình.
Đến nay, thầy giáo trường huyện này đã có 6 bài báo được công bố trên các tạp chí trong nước và quốc tế, trong đó 2 bài công bố ở hội nghị quốc gia, 2 bài công bố ở hội nghị quốc tế và 2 bài ISI đăng trên tạp chí quốc tế Materials Today Communnications.
“Đối với quốc tế, họ yêu cầu khắt khe hơn khi nghiên cứu của mình vừa có tính học thuật, vừa có tính thực tế”, thầy Cát chia sẻ.
Thầy Vũ Văn Cát, giáo viên dạy môn Vật Lý của Trường THPT Kinh Môn 2 (huyện Kinh Môn, tỉnh Hải Dương), đã có 2 bài báo khoa học được đăng trên tạp chí uy tín thế giới chỉ trong 2 năm liền. |
"Không thể dừng lại và dạy như cách cũ"
“Bộ môn vật lý liên quan rất nhiều tới các hiện tượng tự nhiên, với rất nhiều định luật liên quan đến khoa học cơ bản. Khi giảng dạy cho học sinh những kiến thức đó, nó thôi thúc bản thân tôi suy nghĩ, trăn trở cần nghiên cứu tìm tòi đến tận nguồn gốc để giúp các em học sinh có thể hiểu rõ hơn, và luôn đặt câu hỏi những kiến thức đó còn có thể mở rộng ứng dụng ở những lĩnh vực nào trong cuộc sống hiện đại. Việc mong mỏi làm mới kiến thức, mang lại những luồng gió mới cho bài giảng của mình để thu hút được học sinh cũng cho tôi cảm hứng cần phải tiếp tục nghiên cứu", thầy Cát chia sẻ.
Trong cuộc đời giảng dạy, thầy Cát đã có khoảng 20 sáng kiến kinh nghiệm các cấp, trong đó có 4 sáng kiến cấp tỉnh.
Theo thầy, tuy nghĩa vụ là giảng dạy kiến thức phổ thông cơ bản cho các học sinh, song với sự phát triển như vũ bão của khoa học kỹ thuật như hiện nay thì việc giáo viên phổ thông tham gia nghiên cứu khoa học là việc nên làm.
Ngoài ra, ngày nay các học sinh bị nhiều yếu tố khác lôi cuốn, đòi hỏi bản thân người giáo viên không thể “dừng lại và dạy như cách cũ”. Thay vào đó, giáo viên cần phải nâng tầm chính mình thì mới có thể hòa nhịp được với học sinh.
“Có hòa nhịp được với các em thì mới có thể dạy được. Còn nếu không, có khi lại mang đến tác dụng ngược. Giáo viên không đổi mới, trăn trở và không có những kiến thức, kỹ năng, phương pháp dạy học mới thì học sinh sẽ dễ chán nản”.
Xuất phát từ những suy nghĩ đó, thầy Vũ Văn Cát đã tìm đến môi trường nghiên cứu lớn hơn là Trường ĐH Bách khoa Hà Nội.
Thầy Vũ Văn Cát tại phòng nghiên cứu ở Trường ĐH Bách khoa Hà Nội. |
Đánh đổi nhiều cho niềm đam mê khoa học
Thầy giáo chia sẻ tuy vậy, để theo đuổi niềm đam mê nghiên cứu khoa học, cũng phải chấp nhận đánh đổi nhiều thời gian của bản thân cho gia đình và cả vật chất, thậm chí hạnh phúc riêng tư.
Những ngày nghỉ, ngoài việc hoàn thành công việc của một giáo viên, thầy Cát phải lao vào đọc thêm tài liệu, đi làm thực nghiệm.
Và đều đặn, những ngày nghỉ, thầy Cát đều lên Trường ĐH Bách khoa Hà Nội để thực hiện các bước nghiên cứu.
Thậm chí, thầy cũng quen với cảnh nhiều tuần liền, mỗi một mình trong những tòa nhà 5-7 tầng cặm cụi làm thực nghiệm mỗi cuối tuần.
“Thời gian nào cần xử lý gấp rút, mình phải thuê nhà trọ ở lại Hà Nội để thuận tiện và tiết kiệm thời gian”.
Nỗ lực không mệt mỏi cùng niềm đam mê nghiên cứu của mình, kết quả sau hơn 3 năm học tập, nghiên cứu, thầy Cát đã có 2 bài báo khoa học được đăng trên những tạp chí uy tín thế giới. Là giáo viên trường huyện, 2 con còn đi học, thầy Cát cho hay: “nếu nói ra và tính toán về kinh phí thì sẽ nhiều người không dám chọn con đường này đâu. Nếu tính toán kinh phí kỹ ra thì áp lực nó sẽ lại càng đè nặng hơn. Bởi đơn giản nhất, mỗi tháng mình đã mất vài triệu tiền xe khách. Mình áp lực một thì vợ lại căng thẳng, áp lực hơn. Nhưng chắc hiểu được nguyện vọng, sở thích nên nhà tôi cũng rất ủng hộ. Làm khoa học cũng như sáng tác nghệ thuật, nó phải có cảm hứng và sự thăng hoa, nếu như tính toán, cân đong nhiều quá thì khó có thể có được kết quả trong nghiên cứu”, thầy Cát chia sẻ.
Đó là bài báo "Tổng hợp vật liệu tổ hợp rGO-Ag bằng phương pháp thủy nhiệt dùng trong cảm biến phát hiện xanh methylene và thuốc trừ sâu tricyclazole" năm 2019 và "Sự thực hóa các tấm graphene oxit trong cảm biến khối lượng phát hiện các khí độc hại NO2, SO2, CO và NH3" năm 2020.
Những ngày này, thầy Vũ Văn Cát vẫn đang say sưa hoàn tất luận án tiến sỹ. Thầy giáo 51 tuổi hi vọng sẽ bảo vệ thành công đề tài của mình tại Trường ĐH Bách khoa Hà Nội.
Thanh Hùng
Hội đồng Giáo sư nhà nước yêu cầu các Hội đồng Giáo sư ngành, liên ngành phải kiểm tra chất lượng các bài báo quốc tế của ứng viên khi xét công nhận phó giáo sư, giáo sư năm 2020.
" alt=""/>Thầy giáo 51 tuổi còn đi học, liên tiếp có bài trên tạp chí ISI