Nhận định, soi kèo Burkina Faso vs Djibouti, 23h00 ngày 21/3: Khó cho cửa trên


相关文章
- 、
-
Nhận định, soi kèo U19 Hà Lan vs U19 Croatia, 20h00 ngày 19/3: Tin vào cửa dưới -
Họp lớp cấp 3 sau 15 năm ra trường ( tác giả ngồi giữa, mắt bị băng). Và bất kì ai cũng có thể nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm, ái ngại. Tôi sẽ phải giả bộ như không quan tâm đến việc đó cũng như không được để cảm xúc buồn tủi chi phối. Tất cả những lý do ấy khiến ý nghĩ ở nhà chiếm phần lớn suy nghĩ của tôi.
Nhưng đồng thời lại có một tiếng nói khác vang lên trong tôi, bám riết suy nghĩ của tôi không chịu rời. Đó là phải đi, phải đi, hãy dũng cảm lên, chẳng mấy khi có cơ hội để thử thách mình, tôi không thể cứ lẩn tránh mọi người mãi như thế. Cuối cùng tôi tặc lưỡi quyết định sẽ đi một lần xem sao.
Hóa ra buổi họp lớp hôm ấy diễn ra nhẹ nhàng, đơn giản hơn tôi nghĩ rất nhiều. Bạn bè thấy tôi đến dự lúc đầu ngạc nhiên, bất ngờ sau đó mọi người tíu tít viết giấy hỏi thăm tôi, cô giáo chủ nhiệm chụp ảnh riêng với tôi.
Không khí vui vẻ, tự nhiên, không ai nhìn tôi bằng ánh mắt khác. Tôi tuy có hơi gượng gạo song cũng thấy dễ hòa nhập với mọi người. Sau bữa tiệc ở nhà hàng chúng tôi về thăm trường cũ, tôi được nhìn ngắm lại ngôi trường cách đây 15 năm mình đã có bao kỉ niệm, bồi hồi nhớ lại quãng thời gian trong sáng, mơ mộng, hồn nhiên, khác hẳn với tôi ngày hôm nay.
Họp hội khóa cấp 3 sau 20 năm ra trường ( tác giả đứng cạnh bạn mặc áo phông trắng).
Nếu không đi họp lớp tôi không được sống lại cảm giác tươi đẹp đó. Điều đáng nói hơn là sau buổi họp lớp tôi kết nối lại với nhiều bạn bè cũ, từ đó có thêm niềm vui trong cuộc sống. Đặc biệt tôi được gặp lại một người quan trọng, tác động sâu sắc đến cuộc đời tôi sau này.
Bạn ấy từ chỗ nhìn thấy sở thích đơn thuần của tôi, đã sát cánh, động viên, thúc giục tôi cố gắng từng bước một, để giờ đây nó biến thành sở trường, niềm đam mê máu thịt của tôi và tôi đã gặt hái được những thành công nhất định.
Cũng sau buổi họp lớp đó, tôi tự tin mạnh dạn đến các buổi họp lớp cấp 2, họp phòng kí túc xá, họp niên khóa, họp kỉ niệm 50 năm thành lập trường nơi tôi từng công tác trước khi bị bệnh. Ở đâu tôi cũng nhận được sự quan tâm chu đáo, niềm nở, thân tình.
Và ở đâu tôi cũng gặp được những con người hết lòng giúp đỡ tôi sau này. Đặc biệt mãi sau tôi mới biết, khi thấy tôi xuất hiện ở các buổi họp lớp, bạn bè như được truyền cảm hứng để vượt qua những khó khăn thử thách trong cuộc sống. Điều đó khiến tôi hạnh phúc vô cùng.
Nhìn lại tất cả những buổi họp lớp mà tôi đã tham gia thì thấy đều là những kỉ niệm đẹp của tôi, dịp hiếm hoi để tôi được ra khỏi nhà, sống trong vòng tay bè bạn. Hiện, sức khỏe của tôi khó lòng cho phép tôi trải qua những dịp như thế nữa nên tôi trân quý và biết ơn vô cùng những buổi họp lớp.
Đó phải đâu chỉ là nơi vui vẻ chốc lát, phải đâu chỉ là nơi thể hiện hình thức hào nhoáng bên ngoài để suy bì tị nạnh như mọi người vẫn thường quan niệm. Với tôi, họp lớp là nơi ta trở về thời thanh xuân tươi đẹp, là nơi tình bạn, tình thầy trò được minh chứng dù bao năm tháng đã trôi qua.
Dư Phương Liên
Cô giáo mầm non bị cảnh sát bắt, phía sau là chuyện giật mình
Ngồi ở đồn cảnh sát, nghe sự thật về người vợ đã chung sống 27 năm, Quốc Phong (Trung Quốc) bỗng thấy rùng mình."> Cô giáo ốm nặng đi họp lớp, xúc động gặp lại bạn bè -
THE GMEN ra mắt bộ sưu tập dành cho các ‘tín đồ’ linenSản phẩm trong bộ sưu tập lần này của THE GMEN mang đầy đủ đặc trưng của linen: thoáng mát, nhẹ nhàng và mềm mại trên da. Sử dụng 2 gam màu chủ đạo là trắng be, pha lẫn thêm sắc xanh dịu mắt, mát mẻ cho ngày hè, những gam màu của các items trong bộ sưu tập này cực kỳ dễ ứng dụng, giúp người mặc tự tin hơn. Từ những chiếc áo sơ mi lịch lãm, thanh lịch đến những chiếc quần shorts thoải mái và năng động, mỗi mẫu thiết kế của THE GMEN đều được tạo ra với sự tỉ mỉ và tinh tế, tôn lên vóc dáng người mặc.
Với chất liệu linen, bộ sưu tập mang đến vẻ đẹp phóng khoáng, phong trần và lãng tử. Không "gò bó", sản phẩm phù hợp với những chàng trai yêu thích tự do, có phong cách.
Với bộ sưu tập này, THE GMEN đã tập hợp các items linen mang tính xu hướng từ các dòng sơ mi khác nhau, đến các sản phẩm quần dài, quần short… Các sản phẩm dễ dàng mix & match, tạo nên những outfit hợp thời trang. Theo đại diện thương hiệu, các thiết kế là kết quả của quá trình khảo sát hàng trăm khách hàng về mong muốn một thiết kế phù hợp ngày hè nhằm tạo ra mẫu mã ưng ý với đại đa số người dùng.
Giữ gu thời trang tối giản, thân thiện môi trường, cùng nét đẹp đặc biệt, THE GMEN kỳ vọng linen Collectione sẽ mang lại những trải nghiệm thời trang tuyệt vời nhất đến những tín đồ linen nói riêng và cả những khách hàng yêu mến THE GMEN nói chung.
Khám phá thêm tại: https://thegmen.vn/
Hồng Nhung
"> -
- Sống - học tập tại một trong những ngôi trường đại học nổi tiếng nhất “Xứ sở cờ hoa” có thể chẳng hề “như mơ” như chúng ta thường nghĩ! Tôi đã có cơ hội tham gia Hội nghị lãnh đạo sinh viên toàn nước Mỹ (National Student Leadership Conference) chuyên ngành công nghệ sinh học kéo dài 10 ngày tại ngôi trường danh giá UC Berkeley, và đây là những điều tôi muốn chia sẻ khi “sém” trở thành một cô sinh viên đại học. 'Cơn ác mộng tuyệt vời' tại BerkeleyTác giả và những người bạn toàn cầu
Ếch bò khỏi giếng!
Vấn đề thứ nhất mà tôi gặp phải là kết thân và tập sống chung với những người bạn cùng phòng. Vào ngày đầu tiên, tôi đã bị xem là một “củ khoai” khi bị phớt lờ khỏi mọi cuộc trò chuyện vì hầu như tôi là “kẻ ngoại đạo” với bất cứ chủ đề gì mà mọi người đang bàn tán sôi nổi.
Cuộc nói chuyện duy nhất diễn ra giữa tôi và “cô gái Texas” - Sama chỉ vỏn vẹn trong hai câu khi cô ấy hỏi tôi về đội bóng chày mà tôi yêu thích, và tôi cũng trả lời thật lòng rằng tôi chưa hề biết bóng chày là cái gì! Sama ném cho tôi một ánh nhìn theo kiểu: “Sao trên đời này lại có một con nhỏ “ngố” đến thế này nhỉ? Tôi đã rất cáu vì cho rằng mình “xứng đáng” được yêu quý, bởi mình là cô gái ở đất nước Việt Nam xa xôi lần đầu tiên đến nước Mỹ phồn hoa của họ mà?
Từ đó, tôi đem cục “tự ái” gắn chặt vào màn hình laptop để tránh những cuộc chuyện trò. Sau hai ngày gồng mình sống “tự kỷ”, không có ai để ăn vặt hay “tám” cùng, tôi lờ mờ nhận ra hình như tình trạng “kì cục” này không đến từ những cô bạn cùng phòng mà là do thái độ “kì quái” của chính tôi. Tôi quyết định dẹp cái “sĩ diện” và rủ hai cô bạn cùng đi ăn sáng.
Tôi đã khá bất ngờ khi lời mời được chấp nhận một cách rất hào hứng. Từ tối hôm ấy, chúng tôi đã trở nên thân thiết hơn vì…thông qua dạ dày, tình cảm đã tìm được đường đến trái tim! Và đặc biệt hơn nữa, bây giờ tôi đã “có” cho mình một đội bóng chày yêu thích: đội Giants; về phía các bạn cùng hội nghị với tôi thì đã thật sự “có” một tình yêu say đắm với món PHỞ Việt Nam!
Cái “TÔI” của bạn sẽ dẹp… như con gián!
Ở Viêt Nam, tôi tự đánh giá mình là một… “ngôi sao be bé”. Tôi xếp mình vào một trong số ít những người có thể vừa giữ vững điểm số học tập hạng “top”, hoạt động ngoại khóa phong phú, chơi thể thao và một số nhạc cụ khá cừ nữa!
Nhưng khi tôi tham gia hội nghị này, tôi nhận ra mình chỉ là một con “đom đóm” lập lòe giữa rừng đèn…cao áp! Tôi thật sự cảm thấy “choáng ngợp” khi sống trong một môi trường chỉ toàn là những người trẻ tài năng. Tôi bắt đầu “nghi ngờ” khả năng của mình. Cô bạn thân người Đức đã tốt nghiệp sớm hơn một năm, cô ấy là một tài năng toán học hiếm thấy cộng với trí nhớ siêu phàm. Tôi đã tưởng mình đang gặp Albert Einstein khi cô ấy đọc cho tôi hẳn 30 số đầu tiên trong hằng số pi khi chúng tôi lần đầu gặp nhau ở buổi Pizza họp mặt.
Biết không thể nào gây ấn tượng với kiến thức phổ thông, nhưng chẳng cam lòng chịu thua, thế là tôi bèn chơi một bài nhạc “tủ” trên cây piano ở góc phòng. Tiếng vỗ tay vang lên làm tôi cảm thấy hết sức hài lòng! Nhưng ngay sau đó, tôi đã ngây người, thậm chí sởn cả “da gà” khi cậu bạn người Do Thái “nhảy múa” trên những phím đàn với bản sonata Ánh trăng (Moonlight) đầy ma mị của Beethoven. Một lần nữa, tôi thấy má mình nóng bừng lên vì mắc cỡ! Tuy nhiên trấn tĩnh lại, tôi nhận ra rằng: tiếp xúc với những người bạn như thế có thể khiến bạn cảm thấy mình “vô dụng” nhất thời, nhưng nó lại là một động lực giúp bạn nỗ lực không ngừng cho lần gặp lại mai sau.
Những giáo sư với cây đũa thần!
Tôi đã có vinh dự được giao lưu với một giáo sư tuyệt vời và đáng kính - Mr. Mike Walsh tại trường đại học UC Berkeley. Ông ấy đã giúp tôi nhận ra mục đích sống của mình bằng một cách rất hài hước. Tất cả những bài giảng của ông được truyền đạt đến mọi người rất chuyên nghiệp và mang đầy cảm hứng. Thật lòng mà nói, tôi cảm giác như được ở nhà cùng với những người bạn cùng khóa, nơi mà tất cả chúng tôi đều có cơ hội nói ra mọi ý tưởng, ý kiến trái chiều của mình trong sự chăm chú lắng nghe và tôn trọng của mọi người. Nơi đây thiếu hẳn sự… châm chọc, đả kích đầy ác ý.
Tôi chưa bao giờ có cơ hội được phát ngôn một cách tự do như thế cho dù tôi học một trường quốc tế ở Việt Nam, nên đó quả là một cơ hội hiếm có cho tôi lột tả và thuyết phục mọi người bằng ý kiến riêng của mình. Cơ hội này giúp tôi cảm thấy thật hạnh phúc, thật tự tin vào bản thân khi ý kiến của mình được đón nhận bởi mọi người.
Bạn sẽ chẳng thể thành công một mình đâu!
Tham gia NSLC yêu cầu không những kiến thức nền tảng tốt mà còn sự sẵn sàng để hợp tác với mọi người xung quanh.
Vào ngày đầu tiên của khóa học, chúng tôi có một chuyến đi đầy thú vị với tên gọi là “the rope courses”, khi mà mọi người phải tự thử thách bản thân bằng cách vượt qua một sợi dây thừng mỏng manh bắt giữa hai cây cổ thụ cao vời vợi. Nghe có vẻ kì cục, nhưng đó là lần đầu tiên tôi thật sự dốc hết tâm huyết để làm một việc gì đó.
Tôi và cô bạn của mình bị cột với nhau bằng một sợi dây và cô ấy đứng ở dưới đất để giữ thăng bằng khi tôi đang cheo leo ở trên không. Mục đích là chúng tôi phải tin tưởng lẫn nhau để hoàn thành chuyến đi; nếu ai đó trong chúng tôi vì quá sợ hãi mà thả tay khỏi dây, người còn lại chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn. Đó là một công việc đòi hỏi sự phối hợp giữa giao tiếp và truyền cho nhau sự dũng cảm để hoàn thành mục đích lớn của mình.
Tôi đã học được một bài học rằng, nếu bạn tìm được một người tâm đầu ý hợp, hãy giữ họ bên mình và giúp đỡ nhau đi đến đích cuối cùng. Và khi đó bạn sẽ cảm nhận được cảm giác tuyệt vời chưa bao giờ có.
Không những vậy, tôi còn hiểu một cách sâu sắc rằng: Một người lãnh đạo tốt là người biết kết nối, lắng nghe, tạo cảm hứng với những người xung quanh nhưng trên hết phải là người có quyết định sáng suốt dựa trên lợi ích của số đông!
Có được quyền “quyết định đời mình” thật ra không vui như bạn nghĩ!
Tôi đã “tưởng” rằng sẽ rất hạnh phúc khi được ở xa bố mẹ dù chỉ trong một thời gian ngắn.
Tôi “sướng” điên người khi cuối cùng cũng được thức đến tận sáng, ăn bất cứ thứ gì tôi muốn mà không bị ai dọa sẽ béo phì. Sau khoảng ba bốn ngày sống trong tự do, tôi bắt đầu hoảng loạn vì đồ đạc bị thất lạc, quần áo thì bốc mùi và túi tiền bốc hơi sạch sẽ trên những nẻo đường đến nhà hàng. Nếu tôi ở nhà thì Mẹ đã nhắc nhở tôi dọn phòng, làm bài tập, làm công việc nhà và “giữ eo”. Điều này đã từng là “nỗi khổ”, nhưng giờ tôi nhận ra là tôi may mắn có một người luôn theo dõi, chăm lo tôi như Mẹ. Tôi nghiệm ra, tôi phải chuẩn bị cho tương lai ngay từ bây giờ vì tôi biết tôi sẽ trải qua những năm đại học mà không có sự chăm sóc, lo lắng của Mẹ và gia đình!
Thật là một "cơn ác mộng tuyệt vời" tại Berkeley!
- Gia Thụy