Hội đồng tư vấn kết luận chính thức việc tiêm trộn 2 vắc xin Covid
Theộiđồngtưvấnkếtluậnchínhthứcviệctiêmtrộnvắlịch thi đấu u23o đó, trong trường hợp bất khả kháng khi nguồn cung vắc xin Covid-19 mũi 1 đã tiêm không đủ để tiêm mũi 2, có thể sử dụng vắc xin khác tiêm mũi 2. Cụ thể:
- Nếu tiêm mũi 1 vắc xin do AstraZeneca sản xuất thì có thể tiêm mũi 2 bằng vắc xin do Pfizer hoặc Moderna sản xuất.
- Nếu tiêm mũi 1 vắc xin do Moderna sản xuất thì có thể tiêm mũi 2 bằng vắc xin do Pfizer sản xuất và ngược lại.
Khuyến cáo trên được đưa ra sau cuộc họp Hội đồng tư vấn chuyên môn về sử dụng vắc xin của Bộ Y tế sáng 8/9.
Theo Bộ Y tế, để thực hiện Chiến lược vắc xin phòng Covid-19, đến nay, Việt Nam đã tiếp nhận nhiều loại vắc xin được sản xuất theo các công nghệ khác nhau như công nghệ vector (AstraZeneca sản xuất hoặc Sputnik V), công nghệ mRNA (do Pfizer, Moderna sản xuất), công nghệ bất hoạt (vắc xin do Sinopharm sản xuất).
Bên cạnh đó, các nhà sản xuất cũng đang nghiên cứu phát triển một số loại vắc xin bằng những công nghệ khác nhau.
Thời gian qua, do tình hình khan hiếm vắc xin nói chung, nhiều quốc gia đã nghiên cứu và sử dụng các liệu trình tiêm kết hợp 2 loại vắc xin cùng công nghệ hoặc khác công nghệ sản xuất, căn cứ theo loại vắc xin sẵn có tại từng thời điểm, như tiêm vắc xin véc tơ virus với vắc xin mRNA, hoặc tiêm 2 loại vắc xin mRNA của các nhà sản xuất khác nhau...
Khuyến cáo tiêm chéo các loại vắc xin của Bộ Y tế xuất phát từ tình hình thực tế, nhu cầu sử dụng vắc xin để tăng độ bao phủ, tiêm sớm và đúng lịch, phục vụ phòng chống dịch.
>>> Thông tin về Vắc xin Covid-19 mới nhất
Nguyễn Liên

39% người dân trên 18 tuổi ở Hà Nội đã được tiêm vắc xin Covid-19
Hà Nội đang tiếp tục đề nghị Bộ Y tế phân bổ thêm vắc xin để đạt độ bao phủ tiêm chủng.
相关推荐
-
Nhận định, soi kèo ISPE FC vs Thitsar Arman, 16h30 ngày 20/2: Trả nợ nhọc nhằn
-
Theo người phát ngôn của RIM, các tin đồn cho rằng BlackBerry PlayBook “băng hà” là vô cùng hoang tưởng. RIM vẫn đánh giá cao thị trường máy tính bảng và tương lai của nền tảng QNX. QNX hiện là hệ điều hành của PlayBook và sẽ là hệ điều hành chính trong các thiết bị kế tiếp của RIM.
" alt="Ngừng bán PlayBook là “hoang tưởng”">Ngừng bán PlayBook là “hoang tưởng”
-
Năm sáu tuổi, vừa khai giảng được hơn một tháng, hai anh em đã thay phiên nhau bị viêm ruột thừa, phải phẫu thuật và điều trị liên tục bốn tuần liền. Xuất viện đi học lại chưa được bao lâu, hai đứa lại tiếp tục nhiễm trùng đường ruột, trị dứt điểm chắc cũng phải hơn nửa tháng. Số ngày nghỉ vượt quá quy định của trường, vậy là mẹ quyết định cho hai anh em học trễ một năm.
Năm lớp năm, Tuyên gặp phải sự cố khiến cho tâm lí sang chấn nghiêm trọng, không thể tiếp tục cùng anh mình hoàn thành việc học song song với nhau. Vậy nên cũng từ đó, Dương chính thức đi trước cậu em một lớp đúng với danh nghĩa "làm anh" của mình.
Gia đình Tuyên và Dương còn có một người con nuôi tên Kỳ, vì mồ côi ba mẹ từ nhỏ nên Kỳ được bà nội rước sang Mỹ nuôi dưỡng cho đến hiện tại. Gia đình Tuyên cũng gửi trợ cấp đều đặn để cậu con nuôi có một môi trường học tập tốt nhất. Nếu không phải lần này bà nội của hắn bệnh nặng không qua khỏi được, hắn chắc chắn sẽ không quay về Việt Nam, nói về quyết định này có lẽ hắn đã đắn đo suy nghĩ rất lâu, chỉ là hắn cũng không tài nào nghĩ ra, sự xuất hiện của mình lại náo loạn cuộc sống của một người cả đời như vậy.
...
"Tuyên, dậy đi con! Sao nằm đây ngủ vậy?"
"Mẹ..."
Giọng của mẹ nhè nhẹ cất lên đâu đó từ bên kệ dép, Lam Tuyên dụi mi mắt vài cái rồi mới chống tay ngồi dậy.
Hôm nay là thứ bảy, sau khi chạy bộ về, Tuyên tranh thủ chuẩn bị phần đồ ăn sáng cho mình để kịp đến trường. Học nửa buổi ở trường thì lại quay trở về nhà với một cơn đau đầu nhẹ, chỉ ngồi xem chương trình tivi một chút mà lại thiếp đi lúc nào chẳng hay.
"Thằng Dương đâu? Vẫn chưa về sao?"
"Anh hai có hẹn với bên hội học sinh chiều nay!"
Vốn là một bác sĩ tâm lí có tiếng rất giỏi. Nhiều năm nay mẹ còn lấn sân hoạt động cộng đồng kèm theo công tác xã hội để giúp đỡ những trường hợp không được may mắn.
Nhưng bởi vì lo cho công việc nhiều quá, mẹ cũng không có nhiều thời gian để quan tâm chính con ruột của mình. Hai đứa nó nương tựa vào nhau tự mình trưởng thành là chính, nhưng phải kể từ lúc Tử Kỳ đồng ý trở về, mẹ đã dành không ít thời gian của mình để lo lắng cho toàn bộ thủ tục của nó, duy chỉ có việc ra đón tận sân bay là mẹ không thể, bởi vì hôm nay còn phải tranh thủ sang nhà nội hoàn thành công việc gì đó. Ngậm ngùi đem trọng trách giao lại cho cậu con lớn, cứ tưởng đâu là chắc ăn rồi kia chứ?
"Ủa? Mẹ dặn nó chiều ra sân bay Liên Khương rước thằng Kỳ mà! Em con ít khi về Việt Nam, không để nó tự đi tự về được đâu! Bây giờ mấy giờ rồi?"
Tuyên điềm tĩnh liếc nhìn đồng hồ, còn nhàm chán ngáp dài một cái. Chuyện nhà có thêm thành viên mới không hề để lại được chút hứng thú nào trong thái độ.
"Anh hai có dặn con đi rước nó rồi, với lại hơn tám giờ tối mới hạ cánh mà, bây giờ mới bốn năm giờ!"
"Vậy thì được, mà con rước thì mẹ càng yên tâm hơn! À Tuyên, con có bằng lái ôtô rồi thì lấy xe của ba mà đi rước em cho ấm..."
"..."
Thật ra từ sớm mẹ cũng muốn Tuyên sẽ là người đi đón Tử Kỳ, chẳng qua sợ tính cách khó chịu của nó nói ra lại phiền thêm mấy câu từ chối nữa. Dù sao Dương vẫn nhiệt tình hơn, vậy mà nó lại có thể nhận lời giúp anh trai một cách nhanh nhẹn như vậy, khác hẳn với cách nó đã từ chối lời đề nghị tế nhị ban đầu của mẹ.
"Mà nè... đưa Tử Kỳ về nhà thì sắp xếp cho nó ở chung phòng với con luôn đi!"
"Mẹ nói gì?"
Lần này thì Lam Tuyên không ngáp ngủ nữa, hai mắt bỗng nhiên sáng bừng cùng một lúc chỉ vì câu nói của mẹ.
"Mẹ nói con dọn dẹp phòng cho Tử Kỳ ngủ chung chứ sao?"
"Không được! Con quen ở một mình từ lâu rồi mà!"
Mẹ cũng biết đề nghị của mình chắc chắn sẽ không nhận được đồng tình từ thằng con trai khó chịu trước mặt. Nhưng mà những lời mẹ đang nói vốn dĩ không phải là đang thương lượng với nó, mẹ hiện tại đang yêu cầu nó. Một yêu cầu vô cùng tối cao, khiến thằng bé buộc phải chấp nhận bằng tất cả sự nhiệt tình.
"Con thử làm chưa mà biết mình không làm được?"
"Nhưng mà... tại sao lại là phòng của con? Anh hai thì sao? Con tưởng thằng kia về sẽ ở phòng của anh hai, anh hai chủ yếu ở kí túc xá của trường, cả tuần về nhà có hai ba lần, sao không để thằng kia ở trong đó đi?"
Ở nhà thì Lam Tuyên rất hiếm khi lớn tiếng và phân bua, vậy mà giờ cũng biết bức xúc bắt đầu lên giọng tị nạnh, nhưng mà trước giờ vẫn như vậy, bởi vì nhà không có con gái nên đối với mẹ thì anh trai yếu đuối mỏng manh cứ như công chúa. Tị nạnh với công chúa của mẹ cũng không hề có kết quả tốt đẹp là mấy. Thái độ cáu gắt đó của thằng con trai, chỉ một từ không đủ chuẩn mực cũng đã bị mẹ trách rồi, mẹ nói ra câu nào sau đó, ánh mắt nhận tội của Lam Tuyên cũng dần hạ xuống theo từng câu chữ.
"Thằng kia là thằng nào?"
"Con xin lỗi, ý con là sao mẹ không để Tử Kỳ ở phòng của anh Dương đi..."
"Thằng bé từ nhỏ đã không có anh em ba mẹ ở cùng, mang nó về Việt Nam rồi cho nó một phòng riêng như vậy có ý nghĩa gì?"
"..."
Nhìn cái vẻ im lặng thế kia, có lẽ là đã tám chín phần muốn chấp nhận rồi. Vậy mà mẹ vẫn cố tình châm thêm vài ba câu chèn ép, ép đến khi thằng con khó chịu buộc lòng lên tiếng mới thôi.
"Mẹ cũng tính để cho hai đứa ở chung ngay từ đầu rồi, để con giúp đỡ nó quen với cuộc sống ở đây. Cái phòng tập nhảy của con đó, sau này mẹ sẽ cắt bớt đi để nới rộng phòng cho thằng Kỳ ở, chứ cái phòng chỗ cuối hành lang nhỏ quá, cũng không được thoải mái cho lắm!"
"Đừng cắt phòng tập nhảy của con mà mẹ, như vậy là chưa có đủ rộng đâu... còn cắt đi nữa con tập sao được?"
"Con đó, con có biết thằng Kỳ đột ngột quyết định về đây nên mẹ không kịp sắp xếp phòng cho nó không? Nếu đã biết thì đừng khiến mẹ khó xử, cái gì con cũng không chịu được thì mẹ sẽ cho con ra ngoài ở!"
"Con biết rồi... để con sắp xếp phòng... con không ra ngoài ở đâu, mẹ cũng đừng cắt phòng tập nhảy của con!"
Thật ra ba mẹ vốn cũng đang kinh doanh tận ba bốn khu homestay gần đây. Chuyện Tử Kỳ có chỗ ngủ hay là không đâu phải chuyện khó khăn gì, chẳng qua thừa biết mẹ muốn cho Tử Kỳ cảm giác gần gũi. Thế nên Lam Tuyên cũng chẳng còn cách khác, vừa không muốn phải ở cùng với Tử Kỳ, vừa không muốn hy sinh cái phòng tập nhảy đầu tư to bự, đành chủ động đứng dậy xách đồ lên lầu, đi tới cuối hành lang, nơi có cái phòng trống mà mẹ nhắc đến. Tranh thủ dọn dẹp cho người ta có một chỗ ngủ thoải mái trước khi bị mẹ sờ gáy thêm một lần nữa.
Dọn một mạch từ lúc bắt đầu cho đến hơn tám giờ tối mà quên không ăn uống gì, quên luôn cả nhiệm vụ đi rước Tử Kỳ mà anh hai đã nhờ vả trước đó. Thế là dù không hề cố ý, Tuyên vẫn bỏ Tử Kỳ đáng thương hết sức đứng ôm cái bảng có ghi tên mình ở ngoài sân bay, chờ đến khi người xung quanh đó giãn dần.
"Thuê bao quý khách vừa gọi..."
Tử Kỳ đợi hơn ba mươi phút nên cũng bắt đầu nóng lòng thử gọi vào số mà mẹ đã đưa trước đó. Hắn không biết đây là số di động của anh hai, người còn đang tất bật công việc ở hội học sinh, lúc bắt đầu cuộc họp, Hàn Dương vốn đã tắt chuông rồi.
"Mấy người này, sao không có ai online để gọi vậy ta..."
Loay hoay tìm lại địa chỉ trong điện thoại, mà điện thoại của hắn thì cũng đã nghịch suốt chuyến bay dài. Không mang theo cục pin dự phòng đúng là một sai lầm lớn, vừa đọc được tên đường thì điện thoại cũng "ngáp ngáp" tắt nguồn mất tiêu.
Hắn đã mua được một cái sim tạm thời, những cũng chẳng có cách gì để liên lạc người nhà ra đón. Trong khi đó, dù anh hai đã cẩn thận gửi cho hắn số điện thoại của Lam Tuyên, nhưng Tử Kỳ lại để chế độ máy bay trước khi nhận được tin nhắn.
Làm xong thủ tục nhập cảnh rồi, hắn còn phải di chuyển từ Sài Gòn về Đà Lạt, cũng không nghĩ là mình xui xẻo đến mức như vậy, Tử Kỳ ỷ y vào số phần trăm pin còn lại trong máy, ỷ y vào trong sự bất cẩn của mình.
Lẽ ra, hắn vẫn còn một cách là ngồi đợi ở chỗ sạc miễn phí, nhưng trớ trêu làm sao khi trạm sạc này lại sử dụng dây cáp để kết nối, điện thì có nhưng không có dây để cắm. Hắn bực dọc lảm nhảm mấy câu tiếng Việt đầu tiên trên mảnh đất mẹ.
"Thời buổi nào rồi còn sài dây cáp nữa chứ? Đã cho sạch miễn phí sao không cho xài đế sạc không dây luôn đi!"
"Người ta cho sạc free là may lắm rồi còn đòi với hỏi!"
Một người ngồi bên cạnh lên tiếng đáp lại đôi chút thắc mắc của hắn.
"..."
Ừ thì người ta phản bác câu than phiền của hắn cũng không hề sai. Nên hắn cũng tự biết an phận chọn cách im lặng mà quay lưng đi.
Cuối cùng cũng không đủ kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa, Tử Kỳ quyết định kéo chiếc vali của mình ra bên ngoài tìm bắt taxi. Vị trí ít nhất mà hắn biết được chính là "Chợ Đà Lạt". Nhưng từ chợ về nhà tiếp theo phải đi thế nào thì hắn bó tay toàn tập, niềm hi vọng cuối cùng là phải làm sao có thể tìm được một chỗ để sạc điện thoại trước đã. Rơi vào tình thế này hắn chỉ ước mình vẫn còn ở Mỹ, ghé vào bất kì cửa hàng tiện lợi nào cũng có thể sạc miễn phí, chỉ cần đặt điện thoại lên đế và ăn xong phần gà rán mà thôi.
...
Dòng người ngoài kia dù vội vã nhưng ai cũng có một người nhất định đang chờ, nhìn qua nhìn lại chỉ một mình hắn loay hoay tự tìm taxi, mà taxi tầm này đều đã có người gọi sẵn từ trước, muốn tìm một chiếc chưa có khách để chui vào thôi cũng khó vô cùng.
"Meo!"
Hắn thở dài ngán ngẩm nhìn ra một vùng trời đêm bắt đầu tí tách mưa rơi. Cảm thấy mình rất giống một chú mèo con lạc chủ. Nhưng mà cái tiếng "Meo" vừa rồi thì không phải do hắn kêu đâu nhé.
"Meo!"
Dưới lề đường chẳng biết từ đâu chui ra một con mèo nhỏ, là mèo Anh lông ngắn trông rất đáng yêu, cổ nó có đeo vòng nhưng lại lang thang sợ đến phát run, nép vào dưới bánh của một chiếc taxi ngay trước mặt hắn.
"A a a... Anh gì ơi, chờ chút đã..."
Tử Kỳ từ lúc nhỏ đã rất thích mèo, cho nên trước mắt hắn chuyện một con mèo đáng thương bị cán sẽ thật kinh khủng. Hắn liều mạng chạy ra, mặc trời mưa chặn ở trước đầu taxi ra hiệu để tài xế đừng lăn bánh. Người tài xế nghe thấy tiếng của đối phương hốt hoảng thế kia đương nhiên không đạp ga nữa, phút chốc khi hắn cúi xuống ôm bé mèo vào lòng, cũng là lúc Lam Tuyên đội mưa từ trong thành phố chạy tới tìm hắn, vốn đã gần đến mức đó rồi nhưng lại không ai nhận ra ai.
"Meo, chủ của mày đâu? Mày đi lạc hả... tội nghiệp, giống tao quá à..."
"Meo..."
Nhìn khung cảnh lạ lẫm trước mắt, Tử Kỳ thở dài cúi xuống nói thì thầm với con mèo đáng thương ở trên tay.
"Mày nói coi, giờ tao phải làm sao..."
Một mình lo cho bản thân đã không xong, lại còn rước thêm cả con mèo này nữa.
"Để xem..."
Chiếc vòng cổ của nó có khắc tên "Miu", mặt sau kèm với số điện thoại của chủ. Nhưng dù sao thì cũng rất lấy làm tiếc vì điện thoại trong túi hắn đã hết pin rồi.
"Thôi mày chịu khổ với tao một chút đi nha, chút nữa tao có chỗ dung thân tao sẽ tìm chủ cho mày! Được không?"
"Meo!"
" alt="Truyện [BL] U Mê">Truyện [BL] U Mê
-
Hùng Tráng Sơn đôi mắt thô bạo tàn ác, hai bước đi tới, khiêng Đường Thọ lên. Đường Thọ sợ đến oa oa kêu loạn, dùng sức giãy dụa, nhưng y vẫn dễ dàng dùng sức khiêng hắn vào trong nhà ném lên giường.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi muốn chạy?" Đồ tể tàn ác nham hiểm nhìn chằm chằm Đường Thọ, thân hình cao lớn vạm vỡ, quanh thân mơ hồ có thể thấy sát trí đang lởn vởn.
"Ta, ta không có."
Đáng tiếc đồ tể đang thịnh nộ không quản hắn nói cái gì, giơ tay liền kéo quần hắn:" Muốn chạy, không có cửa đâu, ngươi sống là người của ta, chết là quỷ của ta, đời này cũng chỉ có ta có thể làm phu lang của ngươi."
Dáng người to lớn đè xuống, Đường Thọ căn bản không phản kháng được, hắn dưới thân Hùng Tráng Sơn giống như thư sinh cùng thú hoang, chỉ có thể bị ăn tươi nuốt sống.
Kỳ thực Đường Thọ cũng không phải người nơi này, hắn là người hiện đại, vì máy bay xảy ra sự cố xuyên tới đây.
Triều đại này gọi là Dục Triều, là một triều đại không tồn tại trong lịch sử, văn hoá tồn tại giống như thời Tống, cơ bản đều giống, chỉ khác một điểm tỷ như triều đại Dục Triều giới tính chia làm ba loại: nam nhân, nữ nhân và song nhi. Song nhi là nhân vật rất đặc biệt, bề ngoài tuy là nam nhân, nhưng lại có thể thai nghén đời sau. Chỉ là việc thai nghén có chút khó khăn, tám phần mười song nhi không thể dưỡng dục, còn lại hai phần có thể dưỡng dục nhưng sinh ra đời sau vẫn là song nhi, căn bản không sinh được nữ nhi.
Mà Đường Thọ là hồn xuyên, xuyên qua cái thân thể này là một song nhi, làm cho hắn vô năng tiếp thu đó chính là song nhi này đã kết hôn, lại còn gả cho một đồ tể.
Nếu như Đường Thọ là gay, có thể vui mừng đến rơi lệ. Dù sao vóc dáng cùng tướng mạo Hùng Tráng Sơn thật sự có thể làm hết thảy các tiểu thụ điên cuồng. Như Đường Thọ nhìn ra, Hùng Tráng Sơn thân cao tám thước, giống như hòn núi nhỏ, đặc biệt khôi ngô, cả người bắp thịt, đồng thời cái kia có thể khiến cho bất cứ nam nhân nào nhìn thấy cũng thẹn thùng muốn khóc a.
Bởi vì khi còn bé Hùng Tráng Sơn tham gia quân ngũ, phỏng chừng tính cách kia là do trường kỳ quanh năm chém giết dưỡng thành. Tính cách thô bạo tàn ác, trên người nhiễm huyết tinh, khi giận lên bộ dáng hung thần ác sát đặc biệt doạ người.
Đường Thọ cho rằng chính mình là thẳng nam, có chút không thể tiếp thu, sao hắn có thể xui xẻo xuyên thành song nhi đã có chủ cơ chứ. Hắn cũng không dám nói trực tiếp với đồ tể kia rằng ta không phải phu lang ngươi, ta là hậu thế xuyên qua đây, chúng ta hoà ly đi. Hắn xin thề, nếu hắn dám nói thế, người đồ tể sát khí đầy mình kia sẽ đem hắn làm thịt như là làm thịt dê vậy, xem hắn rốt cuộc là cô hồn dã quỷ nào dám đến trú thân trên người phu lang hắn. Đừng nói xuyên qua chỉ là đơn giản, ở đây hồn xuyên chính là ác quỷ, ác quỷ kia dù có làm nhiều chuyện sai trái có ý trí sắt thép thẳng nam, gặp phải Hùng Tráng Sơn nếu không muốn hồn phi phách tán cũng phải giả dạng làm cơ lão cho hắn tùy tiện áp.:))))
Ác quỷ còn như vậy, huống gì Đường Thọ chỉ là một tiểu âm hồn, vì vậy thành thật yên tĩnh làm một tiểu phu lang. Tâm lý âm thầm dự định, trước cứ cùng Hùng Tráng Sơn lá mặt lá trái, chờ hắn quen thuộc Dục Triều, thăm dò tình huống nơi này, trong tay có bạc liền lén lút chạy trốn. (Chốn k thoát đâu em:))))
Hắn im lặng nghĩ, nhưng hắn không biết nguyên chủ thân thể này lúc trước cũng nghĩ như vậy.:))))
Hùng Tráng Sơn có tài sản, có phòng ở, có bãi chăn nuôi súc vật, ngoài công việc đồ tể, Hùng Tráng Sơn còn có tay nghề săn bắt thú, trong nhà thi thoảng có thịt ăn, trong gia đình nông gia ở Dục Triều đã là rất tốt. Đặc biệt Đường Thọ xuyên qua Hạnh Hoa thôn, nổi tiếng mười tám dặm quanh thôn nghèo, nhà Hùng Tráng Sơn liền hiện ra sự dụ hoặc. Nguyên thân chính là vừa ý điểm ấy mới cùng hắn kết hôn.
Nguyên thân từ sau khi kết hôn không cần giống như thời điểm ở nhà mẹ đẻ ăn bữa nay lo bữa mai rất là thoả mãn. Mà con người chính là lòng tham không đáy, nguyên chủ sống ngày càng thoải mái, không cần lo kế sinh nhai, liền có lòng thanh thản theo đuổi cuộc sống tinh thần.
Hùng Tráng Sơn có bản lĩnh sinh sống, mà tính tình lại thô bạo tàn ác, mặc dù cùng phu lang nguyên chủ nhìn nhau không nói gì, chỉ muốn nguyên thân làm một chút việc nhà vặt vãnh. Tính tình Hùng Tráng Sơn tuy thô bạo nhưng cũng rất chán ghét việc gia bạo phu lang, mà nguyên thân bị ánh mắt không chút tình cảm nào nhìn chằm chằm, thời điểm giận dữ còn lộ sát khí, ngay lập tức đem nguyên thân sợ tè ra quần.
Cho nên dần dần nguyên thân liền cảm thấy Hùng Tráng Sơn quá hung thần, không đủ ôn nhu, không có tình thú, ngoại trừ có thể cho hắn ăn no bụng thì không còn gì khác.
Cũng là lúc này, có một lang quân bất ngờ lưu lạc chạy đến Hạnh Hoa thôn, ở nhờ cùng một gia đình ở trong thôn.
Lang quân kia là một hộ phú quý từ địa phương khác tới, từng đọc sách, cử chỉ ôn hoà lễ độ, nói chuyện ngoan ngoãn biết điều, đặc biệt vào thời điểm nói chuyện cùng tiểu cô nương và song nhi, đôi mắt hoa đào tựa như đang cười, chứa ba phần xuân thủy, ba phần sóng gió, bốn phần muốn nói lại thôi bên hoa dưới ánh trăng. Chỉ liếc mắt một cái liền đem hồn nguyên thân câu đi, lang quân kia dùng những câu chót lưỡi đầu môi, hống nguyên thân đến thần hồn điên đảo.
Tiểu lang quân xảy ra biến cố, phải lưu lạc đến đây, muốn về nhà lại không có đồng nào, người trong thôn đều nghèo, cũng không ai có thể cho hắn mượn bạc, cho nên gã mới đem chủ ý đánh lên đầu nguyên thân, chỉ vì Hùng Tráng Sơn xem như là nhà có tiền nhất trong thôn, mà nguyên chủ lại tự động đưa đến cửa để gã lừa gạt.
Tiểu lang quân hống không sai biệt lắm, đối với nguyên thân nói muốn mang hắn rời đi khỏi nơi này, nhưng gã không có bạc. Nguyên thân vừa nghe có bạc dễ làm việc, Hùng Tráng Sơn có, liền về nhà trộm bạc của Hùng Tráng Sơn và thu thập quần áo, chờ Hùng Tráng Sơn lên trấn trên giết dê liền cùng tiểu lang quân bỏ trốn.
Nguyên thân cho rằng rốt cục có thể nhảy khỏi bể khổ tiến vào thiên đường, nào đâu nghĩ đến một công tử nhà giàu sao có thể vừa ý một song nhi nơi thôn dã, còn cái hứa hẹn thành thân, hoàn toàn chỉ là vì muốn lợi dụng hắn. Chờ đem bạc trong tay hắn hống đến tay mình, liền chạy suốt đêm, một mình nguyên thân nơi đất khách quê người tỉnh lại phát hiện người không có đồng nào, thiếu chút nữa bị doạ chết.
Cuối cùng vẫn là dựa vào bản lĩnh Hùng Tráng Sơn, hắn làm lính nên cũng có thủ đoạn điều tra, phát hiện nguời chạy trốn liền đuổi theo suốt đêm. Thời điểm tìm tới nguyên chủ, nguyên chủ vẫn đối với lang quân kia một lòng si mê, vẫn kéo Hùng Tráng Sơn không thả người, bị tiểu lang quân kia nhìn thấy chạy không thấy bóng dáng.
Sau khi trở lại Hùng Tráng Sơn liền muốn hưu phu, nguyên chủ liền không đồng ý, nếu mọi người biết lý do như vậy, y lại hưu hắn, ai còn muốn thú hắn nữa. Hắn vừa khóc vừa quỳ xuống nhận sai, thỉnh y cho hắn một cơ hội nữa. Đồ tể kiên quyết không đồng ý, hắn vì vậy lo lắng quá độ mà đổ bệnh không dậy nổi. Chính lần đổ bệnh ngoài ý muốn này nguyên chủ bị Đường Thọ mượn thân sống lại.
" alt="Truyện Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo">Truyện Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo
-
Siêu máy tính dự đoán Galatasaray vs AZ Alkmaar, 00h45 ngày 21/2
-
ortablefreeware.com là trang web toàn diện để tìm kiếm bất kỳ phần mềm di động nào. Tuy nhiên các ứng dụng ở đây lại được sắp xếp theo độ phổ biến và được tải về nhiều nhất, do đó có thể khiến người dùng gặp chút khó khăn trong việc tìm kiếm. Các ứng dụng thường xuyên được cập nhật lên phiên bản mới kèm theo thông tin chi tiết các thay đổi trong mỗi phiên bản, yêu cầu hệ thống,…
2. Portableapps.com
" alt="4 nơi tuyệt vời để tìm kiếm các ứng dụng Portable">4 nơi tuyệt vời để tìm kiếm các ứng dụng Portable
- 最近发表
-
- Nhận định, soi kèo Montego Bay vs Racing United, 6h00 ngày 21/2: Kéo dài mạch thắng
- Đón hụt iPhone 5, lỗi tại tất cả chúng ta
- Mua máy ảnh DSLR: ống kính quan trọng hơn thân máy?
- Kinh hoàng 'bom' bê
- Nhận định, soi kèo Al
- Dell chính thức bán XPS 14z, viền màn hình siêu mỏng
- Ngắm Ultrabook Acer Aspire S3 sắp ra thị trường
- Hãi hùng cảnh đầu bếp tay không múc mỡ đang sôi
- Nhận định, soi kèo Club America vs Club Leon, 8h00 ngày 20/2: Quyết giữ ngôi đầu
- Truyện Cô Gái Trong Trang Sách
- 随机阅读
-
- Nhận định, soi kèo AS Roma vs Porto, 0h45 ngày 21/2: Tự tin trên sân nhà
- 12/11 khởi tranh Thiên hạ đệ nhất bang
- Khám phá công dụng của màn hình E Ink
- Phụ kiện đỉnh cao cho HP TouchPad
- Siêu máy tính dự đoán AS Roma vs Porto, 0h45 ngày 21/2
- Truyện Gia Đình Năm Tốt
- Những điều cần biết về iPhone 4S
- Năm laptop tốt nhất giá dưới 10 triệu đồng
- Nhận định, soi kèo Plzen vs Ferencvarosi, 3h00 ngày 21/2: Ngược dòng đi tiếp
- Samsung sắp ra loạt laptop Series 7
- Kindle Fire
- Truyện Cô Học Trò Đào Hoa & Các Cô Giáo Si Tình
- Nhận định, soi kèo U20 Nhật Bản vs U20 Hàn Quốc, 14h00 ngày 20/2: Khẳng định đẳng cấp
- Tablet Amazon lấn át iPad?
- Galaxy Nexus có thể trở thành “vua Android”
- TV 3D 'giá mềm' mới của Toshiba
- Nhận định, soi kèo ES de Tunis vs Zarzis, 20h00 ngày 19/2: Đối thủ yêu thích
- Huntkey tung ra thiết bị sạc pin bỏ túi giá 37 USD
- 20 thủ thuật hay nhất cho manu Start trên máy tính
- Những thủ thuật 'tuyệt chiêu' với Google Translate
- 搜索
-
- 友情链接
-