rgbet
-
Bóng đá
-
Thể thao
-
Công nghệ
-
Thế giới
-
Ngoại Hạng Anh
-
Nhận định
-
Thời sự
-
Kinh doanh
-
Giải trí
[
Instagram
] [
twitter
]
Danh Mục Hiện Tại:
Danh Mục:
Trang Chủ
>
Bóng đá
>
Nhận định, soi kèo Barcelona vs Atletico Madrid, 3h30 ngày 26/2: Rình rập chờ lượt về
Nhận định, soi kèo Barcelona vs Atletico Madrid, 3h30 ngày 26/2: Rình rập chờ lượt về
2025-02-27 07:02:57 Nguồn:
NEWS
Tác Giả:
Bóng đá
View:
683lượt xem
ậnđịnhsoikèoBarcelonavsAtleticoMadridhngàyRìnhrậpchờlượtvề
lich ngoai hang anh
Phạm Xuân Hải - 25/02/2025 05:25 Tây Ban Nha
Tác Giả:Kinh doanh
Ngoại Hạng Anh
Kinh doanh
Giải trí
Thể thao
Thời sự
Công nghệ
Thế giới
Nhận định
Bóng đá
------------------------------------
Kèo Nhà Cái
Nhận định, soi kèo Nữ Romania vs Nữ Ba Lan, 22h59 ngày 25/2: Bay cao trên BXH
Webtretho mạng xã hội chuyên ngành, hướng đi riêng của chính mình
Giám đốc địa ốc ôm tiền bỏ trốn
Các hãng xe hơi vào cuộc đua gay cấn chinh phục phái đẹp
Siêu máy tính dự đoán Crystal Palace vs Aston Villa, 02h30 ngày 26/2
Hari Won ft Gunny Mobi – con Gà Vàng trong làng Showbiz Việt
LMHT: Vừa đạt top 1 Thách Đấu, tuyển thủ Liquid tuyên bố không thèm chơi ở server Tây Âu nữa
Có nên gọt vỏ trái cây, rau củ?
Nhận định, soi kèo nữ Montenegro vs nữ Lithuania, 20h00 ngày 25/2: Tin vào chủ nhà
Những chiếc ô tô cũ giá siêu rẻ, dưới 100 triệu nên mua nhất
Hình Ảnh
Nhận định, soi kèo Colo Colo vs O’Higgins, 06h00 ngày 25/2: Khó cho cửa dưới
Hà Nội: Cán bộ địa chính làm giả 'sổ đỏ'
Tôi sẽ trả lời rằng : "Có! Đã từng..."
Đúng, tôi đã từng đem lòng yêu một người, yêu đến chết đi sống lại. Nhưng đáng tiếc đối với người đó, tôi chẳng là gì cả.
Anh không yêu tôi, trong mắt anh chỉ có cô ấy. Đối với anh, cô ấy là tất cả. Cô ấy làm sai, nhưng anh vẫn chấp nhận. Còn tôi, dù có làm chuyện gì, trong mắt anh đều là sai trái.
Dù là vậy, tôi vẫn bất chấp tất cả ở bên cạnh anh. Hy vọng một ngày nào đó anh sẽ nhận ra tâm ý của tôi. Nhưng thật đáng tiếc, ở bên cạnh anh chỉ khiến tôi bị tổn thương. Vết thương chồng chất vết thương. Để rồi mối tình rơi vào bế tắc, không được cứu vãn. Để rồi ngay cả làm bạn cũng khó khăn.
Những chuyện tôi làm chỉ khiến anh càng thêm ghét tôi, hận tôi mà thôi. Dù không biết lí do, anh luôn mặc định tôi là người làm sai, là người xấu xa...
Thật sự trong mắt anh tôi là người như vậy ư? Tôi không dám khẳng định, chỉ biết lặng im. Lặng lẽ sống, lặng lẽ khóc. Lặng lẽ đau khổ một mình. Ốm đau hay gặp chuyện không vui cũng phải chịu đựng một mình. Dù tủi thân nhưng cũng chẳng có ai thấu hiểu. Bởi vì trong cuộc sống từ nhỏ đến lớn của tôi chỉ vây quanh anh. Không hề tồn tại một ai khác, ngay cả một người bạn cũng không có. Để rồi khi không có anh, cũng là lúc tôi phải một mình đơn độc chịu đựng tất cả.
Cứ ngỡ sau bao năm xa cách, anh đã thay đổi. Nhưng không, anh vẫn vậy. Chỉ khác một điều là anh đã không còn là của riêng mình tôi nữa...
Nếu như ai đó lại hỏi tôi rằng : "Vậy bạn có hối hận khi yêu người đó không?"
Tôi sẽ mỉm cười và nói : "Không hối hận!"
Được yêu anh, bên cạnh anh suốt những năm tháng ấy là tôi đã mãn nguyện rồi. Nhưng thật đáng tiếc một điều, tôi và anh có duyên nhưng không phận. Có duyên không phận, hà tất phải canh cánh trong lòng.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại, tôi vẫn sẽ nguyện ý yêu anh. Yêu đến thiên trường địa cửu...
...
Mùa đông, 17 năm trước...
Tại một căn biệt thự xa hoa đang diễn ra một buổi tiệc nho nhỏ giữa hai gia tộc. Họ là những gia tộc có danh tiếng lâu đời. Và đặc biệt hơn, họ rất thân thiết với nhau. Cũng chính vì vậy mà họ đã lập nên hôn ước cho người thừa kế tương lai.
"Tiểu Phàm à, mau chào ông nội Cung đi con."
Một giọng nói dịu dàng vang lên, hướng về phía cậu bé tầm 8 tuổi đang đứng bên ghế sofa. Trông cậu bé rất khôi ngô tuấn tú, nhưng dường như cậu đang không vui. Nhưng vẫn phải lễ phép chào hỏi người được gọi là ông nội Cung.
"Cháu chào ông nội Cung."
Cậu bé ngoãn ngoãn nghe theo lời mẹ mình. Cậu thật sự có chút miễn cưỡng mới đến đây a. Từ nhỏ cậu rất ít khi giao thiệp với bạn bè, cậu vẻn vẹn chỉ có hai người bạn. Nhưng người nào người nấy đều lạnh lùng, khó gần. Và đặc biệt hơn là hiện tại họ không ở đây, nên cậu có chút buồn nha.
"Hà hà... Tốt! Tiểu Phàm thật là ngoan, mau lại đây ông xem nào."
Ông nội Cung hiền hậu nói, dang tay muốn ôm đứa cháu rể tương lai vào lòng. Cậu miễn cưỡng để ông ôm, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh mẹ mình. Ba cậu đang có chút công việc, nên lát nữa sẽ đến sau. Cậu và mẹ ngồi một lúc, thì có một cô bé tầm 6 tuổi chạy đến nhào vào lòng ông nội Cung.
" alt=""/>
Truyện Boss Dạ Đen Tối: Anh Đúng Là Đồ Mặt Dày
Tiểu cô nương cười hì hì quay đầu lại, khoát khoát tay với hai nàng ấy, "Đại Bạch không thích hai người, đừng tới đây."
Âm thanh non nớt, mềm mại dịu dàng, rất dễ nghe, rất êm tai, nhưng hai nha đầu nghe bé nói như vậy, lại thật không dám đuổi theo bé, chỉ dám đi theo sau bé xa xa.
Phía trước là một hồ nước gợn dập dềnh, trên hồ có cây cầu cong bằng đá, bên hồ có tảng đá xanh, lan can cẩm thạch, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.
diễn-đàn-(Lê)-Quý -Đôn
Trên cầu có một người đi tới, tóc quấn khăn xanh, mặc áo dài màu xanh nhạt, xa xa nhìn thật giống một thiếu niên lang đẹp trai. Nếu đến gần nhìn kỹ, sẽ phát hiện màu da của nàng vô cùng trắng nõn nhẵn nhụi, ngũ quan vô cùng tinh xảo mỹ lệ, thanh nhã tuấn dật, dáng người cao cao, dung mạo phong độ, thật là thiếu nữ tuyệt sắc.
"A Thấm, chào buổi sáng!" Người nọ cười dài, mặt mày hớn hở, "Đại Bạch, cũng chào buổi sáng!"
Ngỗng trắng ngạo mạn không ai bì nổi dừng bước lại nghiêm nghị kêu hai tiếng, giống như đang chào hỏi với người nọ, Lâm Thấm lại xoay đầu nhỏ dò xét nàng cẩn thận, một lát sau, lại lộ ra vẻ mặt như người lớn, còn trách: "Tỷ tỷ lại bướng bỉnh."
Trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Đàm chớp qua vẻ kinh ngạc, ngồi xổm người xuống, có chút hăng hái hỏi tiểu muội muội của mình, "A Thấm, tỷ tỷ và đại ca là long phượng thai, dáng dấp giống nhau, quần áo ăn mặc cũng giống đại ca như đúc, muội làm sao nhìn ra được? A Thấm rất lợi hại, thật tinh mắt."
Mặt Lâm Thấm lộ vẻ đắc ý, chỉ chỉ mặt của A Đàm, "Tỷ tỷ cười giống như mùa xuân, đại ca thì cười giống như......" Bé nghiêm túc suy nghĩ một lát, hơi do dự nói: "Đại ca, thì cười giống như mùa thu....." Giọng nói vô cùng không xác định.
Mặt mày Lâm Đàm cong cong, "Tỷ tỷ cười thật ấm áp, đại ca thì hơi lạnh lùng, có đúng hay không?"
"Tóm lại không giống nhau." Lâm Thấm làm cái mặt quỷ với tỷ tỷ.
"A Thấm nhà ta thật có học vấn, cái từ ‘tóm lại’ này dùng cực đúng, cực kỳ sát!" Lâm Đàm đưa ra ngón tay cái, khen ngợi muội muội.
Lâm Thấm hả hê ngẩng đầu nhỏ lên.
Lúc này vẻ mặt tư thái của Lâm Thấm và Đại Bạch bên người bé rất có vài phần tương tự, đảo mắt nhìn quanh mọi nơi.
Lâm Đàm cưng chìu cười, đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của muội muội, "Sao hôm nay A Thấm dậy sớm vậy? Có ngủ đủ không?" Lâm Thấm cười hì hì, "Ngủ đủ. Nương bảo hôm nay có thân thích tới, muội chơi với Đại Bạch trước, chờ thân thích tới, liền tới chơi với thân thích." Lâm Đàm mỉm cười, "Tiểu A Thấm cái này nhà ta còn chưa đến bốn tuổi, lại suy nghĩ chu đáo quá." Lâm Thấm vui vẻ, "Chứ sao."
Mặt trời mọc lên từ phía đông, tỏa sáng khắp nơi, chiếu vào khuôn mặt nhỏ bé trắng như tuyết của Lâm Thấm càng phát ra óng ánh trong suốt.
diễn.đàn-(Lê)-Quý.Đôn
Hai nha đầu vẫn luôn đi xa xa đằng sau giống như xem đến cứu tinh, vội vàng tới, "Xin thỉnh an đại tiểu thư, thỉnh an nhị tiểu thư." Lâm Đàm đứng lên, khẽ cau mày, "Nhan Tại, Ứng Cai, sao hai ngươi lại cách xa nhị tiểu thư vậy? Phía trước chính là hồ nước, Đại Bạch thích bơi, nhị tiểu thư còn nhỏ không hiểu chuyện, nếu đi theo xuống nước, thì sao đây?" Nói đến sau, liền nhìn hồ nước cách đó không xa một chốc, giọng nói dần dần nghiêm nghị.
Hai nha đầu vội quỳ xuống, nha đầu tên Nhan Tại hết sức giải thích, "Nhị tiểu thư nói Đại Bạch không thích hai ta, không cho hai ta áp sát quá gần, nô tỳ không dám trái ý nhị tiểu thư." Nha đầu tên Ứng Cai lại ngoan ngoãn cúi đầu, "Tạ đại tiểu thư dạy dỗ, nô tỳ biết sai, lát nữa liền đến chỗ Tần ma ma nhận đòn."
Ngỗng trắng thấy hai nha đầu tới đây, liền kêu gào quát quát, duỗi dài cổ, muốn cắn chân Nhan Tại, Nhan Tại bị sợ đến sắc mặt trắng bệch, run run trốn về sau, "Ngươi đừng cắn ta, ngươi đừng cắn ta...." Lâm Thấm mất hứng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, khiển trách, "Đại Bạch, ngươi đừng cắn người tùm lum!" Còn tức giận đánh ngỗng trắng.
Ngỗng trắng lại rất không nghe lời, cố chấp muốn cắn tiếp.
"Đại Bạch sao ngươi lại thế?" Lâm Thấm giận đến khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, "Ngươi không nghe lời nữa, ta liền không cho ngươi bơi, biết không?"
" alt=""/>
Truyện Kiều Nữ Lâm Gia
Tin HOT Nhà Cái
Xem thêm lich ngoai hang anh