Nhận định, soi kèo Al Duhail vs Al

Giải trí 2025-04-14 21:35:52 96
ậnđịnhsoikèxe pkl   Pha lê - 11/04/2025 08:37  Nhận định bóng đá giải khác
本文地址:http://cn.tour-time.com/html/92f990054.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Soi kèo góc Brighton vs Leicester City, 21h00 ngày 12/4




Chương 1: Sao có được đôi mắt âm dương

Một cái tát rơi xuống, mặt của tiểu thư Dung gia nghiêng về một bên, trên gò má gầy yếu lập tức đỏ bừng lên.

Nàng khó thở ho khan vài tiếng, trong mắt chứa hơi nước mờ mịt. Tỳ nữ mặc áo xanh đứng bên cạnh vội vàng đi lên trước, nhưng bị hai tên hộ vệ giữ lại.

Dung Ly nghiêng đầu, dây lụa đỏ buộc trên tóc đung đưa theo, lay động trong gió lạnh, đầu tóc đen nhánh như mực phủ lên gương mặt trắng bệch, thấp thoáng có thể nhìn thấy chiếc cằm nho nhỏ.

Nàng sững sờ một lúc, thật lâu không nói chuyện, không tức giận, cũng chẳng ấm ức, dường như đã bị mất đi linh hồn.

Cặp mắt chứa hơi nước mông lung kia thật mê man, hàng lông mi tựa cánh bướm lạc đường, chầm chậm run run.

Tỳ nữ bị hộ vệ giữ lại không ngừng giãy giụa, miệng hô to lên: "Hôm nay Lão gia trở về, Tam phu nhân đã chán tận hưởng những ngày ấm êm rồi sao?"

Phụ nhân được gọi là Tam phu nhân đang cầm một lò sưởi tay, mặt mày cũng tính là xinh đẹp, nhưng trên mặt lại biểu lộ vẻ cay nghiệt.

Dung Ly chậm rãi thò tay từ trong cổ tay áo ra, ngón tay thon dài kia còn trắng hơn lớp lông chồn được may trên cổ tay áo. Nàng nhấc tay lên, vén mái tóc rũ bên má ra sau tai, lộ rõ nửa bên mặt đỏ ửng.

Sắc mặt tái nhợt, giống người sắp chết, cho dù mặc một thân áo khoác vàng nhạt, cũng không thể tô thêm chút sắc ấm nào cho nàng.

Nàng có đôi mắt hạnh xinh đẹp, dưới mắt có một nối ruồi nhỏ, vẻ mê man trong mắt chưa tan, thậm chí còn hơi hoang mang, sau một lúc lâu mới nhìn qua Tam phu nhân Mông thị.

"Ngươi......" Mông Nguyên bị nàng nhìn thoáng qua, ngay cả dưới gót chân đều cảm thấy lạnh lẽo, làm sao cũng nói không nên lời, hôm nay nha đầu này vậy mà chưa khóc lóc.

Dung Ly thong thả ung dung vuốt tóc, dây lụa đỏ trên tóc xẹt qua mu bàn tay nàng, đó là đôi bàn tay sống trong nhung lụa.

Rõ ràng bên má còn mang vết đỏ do bị bạt tai, nhưng vẫn bình thản tựa như nàng mới là người hành hung.

Mông Nguyên ôm chặt lò sưởi men sứ làm bằng cây sồi xanh, trấn tĩnh nói: "Cho dù lão gia trở về, nơi này cũng không đến phiên tỳ nữ như ngươi nói chuyện."

"Tam phu nhân làm mưa làm gió, nếu lão gia biết được việc này, chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!" Tỳ nữ bị đè lại đã bị dọa đến xanh mặt.

Dung Ly lại chỉ dùng mu bàn tay chạm chạm vào mặt mình, miễn cưỡng đứng vững vàng, lông mày thon dài khẽ nhăn, con ngươi đen nhánh chuyển động, đánh giá xung quanh một vòng, giống như mới vừa đến.

Ánh mắt nàng chậm rãi lặng yên như nước, đáy mắt lộ ra vẻ thản nhiên mà Mông Nguyên chưa bao giờ thấy qua.

Nàng quá mức bình tĩnh khiến Mông Nguyên không thể đoán được, tỳ nữ đi theo bên cạnh Mông Nguyên vênh váo tự đắc nói: "Cơ thể của đại cô nương yếu đuối, mùa rét đậm năm nay không tốt, nếu bị gió lạnh thổi ngã vào trong ao, có phải còn đổ lên trên đầu của phu nhân chúng ta không?"

Lời này quái gở châm chọc, thật sự có vài phần giống với chủ nhân của mình.

Tỳ nữ Tiểu Phù bị hộ vệ giữ chặt run rẩy nói: "Các ngươi không sợ ta nói việc này cho lão gia?"

"Lão gia tin nha đầu như ngươi, hay là tin phu nhân chúng ta đây?" Tỳ nữ bên cạnh Mông Nguyên chậm rì rì mở miệng.

"Tam phu nhân cần phải suy nghĩ kỹ, bây giờ ngươi không tích đức, sau này con đầu lòng trong bụng sinh ra khẳng định thiếu tay thiếu chân!" Tiểu Phù nghiến răng nghiến lợi.

Mông Nguyên đưa một bàn tay xuống vỗ về bụng nhỏ, liếc mắt ra hiệu cho tỳ nữ bên cạnh. Tỳ nữ hiểu ý, đi lên trước đánh cho Tiểu Phù một bạt tai, bốp một tiếng, thật vang dội.

Tiểu Phù bị đánh đến phát ngốc, ánh mắt không nhúc nhích một lúc lâu, sau đó mới sụt sùi sụt sùi khóc lên, "Đại cô nương chưa bao giờ trêu chọc Tam phu nhân ngài mà."

Mông Nguyên hừ lạnh một tiếng, "Ta thấy nó, liền cảm thấy phiền lòng."

Dung Ly vẫn cực kỳ bình tĩnh.

Nàng buông bàn tay vuốt mặt xuống, duỗi tay nắm lấy cánh hoa mai bên cạnh, còn dọc theo từng tấc từng tấc cành hoa mà sờ, ngón tay trắng nõn vân vê, siết chặt cánh hoa.

Gió rét đậm quả thực không dễ chịu, thân thể nàng run lên, suýt nữa không đứng vững, khi ho cả lục phủ ngũ tạng đều đau, hai ngón tay không khỏi nắm chặt hơn, thoáng lơ đãng đã vê nát cánh hoa mai hồng nhạt.

Năm ngón tay mở ra, cánh hoa nát nhừ bị gió thổi vù qua, lập tức không còn thấy bóng dáng.

Trên mặt Dung Ly không biểu hiện gì, như tấm vải vẽ tranh trắng tinh. Nàng hờ hững xoay lòng bàn tay, nhìn xem chỉ tay của mình.

Mông Nguyên nhìn thật sự sửng sốt, nàng ta chưa khi nào thấy bộ dáng khác thường của Dung Ly như vậy, nhăn mày nói: "Ngươi đừng nên âm mưu toan tính cái gì, khoảng thời gian này nên an phận chút, nếu ta vui vẻ, còn có thể nói vài câu với lão gia, cho ngươi gả vào gia đình tốt."

">

Truyện [BHTT] Tục Mệnh


Giọng nữ nhỏ nhẹ vang lên phía sau, gió đêm lùa vào phòng từ cửa sổ sát đất, bóng lưng u lãnh của người đàn ông được cô thu cả vào mắt.

Đồng hồ quả lắc cổ kính điểm một hồi chuông, tròn 11h không hơn, hôm nào cô cũng sẽ mang đồ ăn đêm lên cho người đàn ông kia. Và, hôm nào cũng vậy, đón đợi cô là những nỗi đau đớn từ thể xác lẫn tinh thần.

"Tiểu Nhu, lại đây."

Tần Ngạo không quay đầu, tay hắn kẹp một điếu thuốc cháy dở, đóm lửa đỏ lập lòe dưới ánh đèn mờ ảo, rèm cửa trắng ma mị phấp phới theo gió, khung cảnh có chút lạnh lẽo rợn người.

Người con gái được gọi danh "Tiểu Nhu" đặt khay đồ ăn lên bàn, tiến lại gần Tần Ngạo, y vươn tay kéo cô vào trong lòng, môi lạnh điên cuồng chiếm lấy cánh đào mọng đỏ kia, vừa thô bạo cắt mút, vừa ôn nhu xâm nhập. Cô đứng bất động cho y hôn, như một phản ứng quen thuộc đến châm chọc, đón nhận nụ hôn vừa kích tình vừa lạnh lẽo kia. Hơi thở Tần Ngạo dần trở nên nóng bỏng, hắn ôm lấy thân ảnh nhỏ bé đặt lên giường, bàn tay to vuốt ve gương mặt thập phần khả ái.

"Tiểu Nhu, anh yêu em. Đừng rời xa anh."

Hàm răng trắng đều đặn của Tần Ngạo đã in lên cổ cô, vết răng không sâu nhưng cũng đủ đau nhói, ở trên chiếc cổ cao trắng ngần như minh chứng rõ ràng của sự chiếm hữu cuồng nhiệt.

Bộ đồ người hầu trên người cô bị y kéo đến xộc xệch, tiếng vải bị xé rách vang lên sau đó.

"Tiểu Nhu, Tiểu Nhu."

Trầm ấm như thế, thâm tình như vậy, hai chữ "Tiểu Nhu" kia rơi vào tai cô vì sao lại trở thành niềm châm chọc đến khổ sở. Tần Ngạo hôn lên môi cô, lên mũi, lên mi mắt, lên cả vành tai mẫn cảm, tay y xoa nắn bầu ngực đầy đặn, trượt xuống chiếc bụng mềm mại, rồi rơi vào nơi cấm địa vạn phần xinh đẹp.

"Gọi tên anh, Tiểu Nhu."

"Tần thiếu gia."

Mọi hành động của Tần Ngạo sau một khắc liền trở nên cô đọng, y nhướn mày nhìn người con gái dưới thân, đối diện với ánh mắt màu xanh lục trong suốt, đáy mắt y bùng lên lửa giận.

"Cô không phải Tiểu Nhu của tôi? Mẹ kiếp..."

Vẻ ôn nhu mê đắm trên gương mặt đàn ông gợi cảm kia tan biến không còn dấu vết, cái nhìn của y trở nên cuồng luyến sắc bén, cổ họng cô bị y siết chặt, bả vai cũng bị bóp đến đau đớn. Cự vật ở hạ thân người đàn ông trỗi dậy cương cứng, chạm giữa hai bắp đùi thon nhỏ kia.

"Không phải người phụ nữ của tôi mà dám trèo lên giường tôi, đồ đĩ rẻ tiền."
">

Truyện Hôn Nhân Tàn Khốc

Nhận định, soi kèo Al Duhail vs Al

">

Smartphone WP 8 giá rẻ sẽ ra mắt đầu năm sau

友情链接