Một năm trước,ệnLuyếnNhânThủĐạiKỳlịch c1 khi bọn hắn còn chưa gặp nhau, khi đau thương vẫn chưa bắt lịch c1lịch c1、、
“A Diên, tưới ít nước vào hoa đi, sau đó giúp ta xem khách hàng đặt hoa gì rồi gói mang đi cho họ.”
“Biết rồi, thúc thúc.”
Cốc Diên vui vẻ mà đặt bình phun nước xuống, sau đó cầm đơn đặt hàng, bắt đầu theo đơn đặt hàng mà gói một bó hoa mỹ mỹ.
Cốc Xuân Hùng nhìn thấy hắn nhanh nhảu liền mở miệng khen:
“A Diên, thủ nghệ của ngươi khá lắm, nhưng mà khi đi làm không được gọi ta là thúc thúc, nhớ kỹ, gọi ta…”
“Ông chủ!”
Cốc Diên lộ ra một nụ cười sáng lạn nghịch ngợm, sau đó cầm bó hoa đi ra ngoài.
“Vậy ta đi giao hàng đây! Ông chủ~~~!”
Nghe thấy hắn cố tình kéo dài âm, Cốc Xuân Hùng lấy tay chỉ chỉ, mỉm cười lắc đầu, A Diên tiểu tử này thật đúng là nghịch ngợm.
Nhưng nói cho cùng, cũng nhờ tiểu tử này mà cửa hàng hoa càng ngày càng phát đạt, hắn cảm giác, rất nhiều khách hàng vì khuôn mặt tuấn tú mê người lúc nào cũng nở nụ cười xinh xắn của tiểu tử này mà vào mua hoa.
Mỗi lần nhìn A Diên bận rộn giữa các khóm hoa, trông giống như một tinh linh hoa bé nhỏ vậy. Mặc dù trong cửa hàng cũng có hai vị thiết kế hoa nhưng A Diên lại được hoan nghênh nhất.
Cốc Diên vui vẻ ôm bó hoa vừa được sắp xếp tỉ mỉ, nhìn địa chỉ trên đơn đặt hàng mà đi tới.
Sáng sớm trong lành, bó hoa xinh đẹp, hắn thầm nghĩ, người được nhận hoa nhất định sẽ vui mừng lắm. Bởi vì trên thế giới này, những người ghét hoa gần như không có.
Hắn vội vàng nhanh bước đi trên đường, đột nhiên có một người huých vào người hắn, sau một khắc, bó hoa trên tay Cốc Diên liền rơi xuống.
“A!”
Cốc Diên kêu thảm thiết một tiếng, vì hắn bị đụng vào vai phải rất đau, hơn nữa bó hoa lại còn bị nam nhân một cước giẫm nát.
” Tên khốn! Làm cái quỷ gì hả?” Nam nhân vừa đụng hắn hung hăng kêu lên, một tay khó chịu mà lau lau ít nước bị bó hoa bắn vào, ” Ngươi đi không nhìn đường hả?”
Cốc Diên khó tin nhìn hắn, tâm tình vui vẻ lập tức bị quét sạch.
Có lầm hay không? Người bị đụng là hắn cơ mà, mà sao cái tên nam nhân quần áo bảnh bao này lại hỏi tội hắn?
“Ngươi…”
Cốc Diên định nói phải trái với hắn, nhưng nam nhân cao lớn lại nổi giận kéo vạt áo hắn, uy hiếp nói:
“Tiểu tử thúi, ngươi có biết bộ âu phục này của ta là hàng hiệu không? Ngươi định bồi thường cho ta thế nào đây?”
“Bồi thường? Ngươi không biết đúng sai hả, rõ ràng là ngươi…” Nhìn đối phương hung ác, Cốc Diên miễn cưỡng cố gắng đứng vững.
” Ngươi nói ít thôi! Kêu ngươi bồi thường thì bồi thường đi! Nếu ngươi không chịu thì….” Nói đến đây, nam nhân nhìn đồng phục làm việc của hắn. ” Hừ! Đến lúc đó, cái cửa hàng hoa của ngươi chuẩn bị ra toà!”
Nghe thấy nam nhân muốn lôi pháp luật ra, nhưng lại nhắm vào cửa hàng của thúc thúc, trong khoảng thời gian ngắn, bị nam nhân cường tráng uy hiếp, căn bản khí thế kém người, Cốc Diên cảm thấy vô cùng bối rối.
Nhìn người qua đường không chút động lòng mà đi qua, lại quay ra nhìn khuôn mặt hung ác của đối phương, hắn đối với sự tin tưởng của mình cũng suy yếu đi, chẳng lẽ mới vừa rồi thật là lỗi của hắn? Thật là hắn đụng vào nam nhân vô lý này trước?
“Nhanh lên! Ngươi còn lề mề cái gì nữa?”
Nghe thấy giọng nói gào thét hung bạo của nam nhân, mặc dù Cốc Diên không cam lòng, nhưng trong óc hắn cứ loạn cả lên, bởi vì hắn lo lắng sẽ liên luỵ đến cửa hàng của thúc thúc, nghĩ thế, hắn chậm chạp thò tay vào túi tiền, chuẩn bị bồi thường…
” Cãi nhau đủ rồi đi?”
Ngay lúc sắp rút ví ra, hắn nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên, ngẩng đầu lên, hắn liếc nhìn thấy một nam nhân cao lớn đang đứng trước tên côn đồ.
“Tất cả mọi người đều chứng kiến, rõ ràng là ngươi đụng hắn trước, ngươi không xin lỗi thì thôi, lại còn bắt người ta phải bồi thường, ngươi có liêm sỉ hay không hả?”
“Ngươi nói cái gì?”
Tên côn đồ vừa nghe, định giơ nắm đấm hướng người vừa xuất hiện, nhưng đối phương lại nhanh hơn một bước, một cú đấm nện thẳng vào mặt hắn. Tiếp theo trong nháy mắt, tên côn đồ té ngã xuống mặt đất ôm mặt khóc thét không ngừng.
“Nếu như ngươi cảm thấy không cam lòng, mọi người cũng không cần phải tranh cãi, cứ việc đến gặp cảnh sát đi!”
Nam nhân cao lớn nghiêm túc trừng mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn cái túi của tên côn đồ rơi trên mặt đất cùng địa chỉ công ty in trên đó, hắn khinh miệt cười cười.
“Thì ra ngươi làm ở công ty này hả? Như vậy cũng tốt, chờ cảnh sát tới, coi như ta thay ngươi tuyên truyền quảng cáo cho công ty ngươi.”
Tên côn đồ đang ngã trên mặt đất vừa nghe thấy, cả người đột nhiên run lên, không còn bộ dáng hung ác như lúc nãy nữa, vội vàng nhặt cái túi lên nghĩ trốn thoát, nhưng lại bị nam nhân tóm lại.
“Này! Nói đi là đi à? Ngươi đập bể hàng của người khác, không cần bồi thường sao?”
Nghe vậy, tên côn đồ không cam lòng đành móc tiền ra.
“Quá ít! Không đủ!” Nam nhân cao lớn lắc đầu.
“Không đủ? Ta van ngươi! Một bó hoa có thể tốn bao nhiêu tiền chứ?”
“Không chỉ là bó hoa, ngươi còn phải bồi thường tổn thương tinh thần cho đoá hoa của vị nam hài này nữa.”
“Cả hoa mà cũng bị tổn thương tinh thần? Có lầm không vậy?”
“Hoa cũng có trái tim mà! Ngươi không muốn thì thôi, chúng ta trực tiếp lên đồn xử lý!”
Vừa nói, cao lớn nam nhân vừa lôi điện thoại di động ra..
Thất thế, tên côn đồ xui xẻo khẩn trương, vội vàng hổn hển nói: ” Ta biết rồi, ta bồi thường lại được chứ gì!” Vừa nói, hắn vừa ra lôi tờ tiền một ngàn tệ.
Nhìn tên côn đồ rời đi, nam nhân lắc đầu. Người như thế đúng là tinh anh của xã hội.
Sau đó, hắn quay lại nhìn Cốc Diên vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, cúi xuống nhặt bó hoa lên, nói:
“Khi ngươi xác định ngươi đúng thì phải kiên trì đến cùng, chỉ cần chân lý đứng về phía mình, ngươi không cần phải sợ hãi bọn ác nhân như vậy, tốt nhất tìm hiểu pháp luật một chút, miễn cho gặp tình huống vừa nãy lại cuống lên.”
Hắn đem bó hoa cùng tiền bồi thường đưa cho Cốc Diên, “Tài nghệ đóng gói của ngươi rất giỏi, đáng tiếc hoa như thế này, không ai thưởng thức rồi, bó hoa thật đáng thương.”
Hắn có chút tiếc nuối mà nói, còn Cốc Diên thì ngây ngốc tiếp nhận bó hoa cùng tiền mặt, sững sờ nhìn nam nhân trước mặt chỉ mặc cái áo sơ mi màu xanh lam cùng quần âu màu đen như mực, nhưng vóc dáng cao lớn cùng khuôn mặt anh tuấn trông thật phóng khoáng động lòng người.
Đối phương gần như không chú ý tới Cốc Diên đang nhìn chằm chằm vào mình, đưa đồ vật cho hắn rồi lập tức xoay ngươi rời đi.
Đột nhiên, Cốc Diên như lấy lại tinh thần, vội vàng nói với hắn: ” Cảm ơn… cảm ơn ngươi.”
“Không có gì, chỉ là đúng lúc đi qua.”
Nam nhân nghiêng đầu cười cười một chút rồi bước nhanh về phía trước.
Cốc Diên vẫn còn sững sờ nhìn theo bóng lưng hắn một hồi lâu, đến khi nam nhân hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới chuẩn bị trở về cửa hàng gói một bó hoa khác đi giao.
1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。
-
Nhận định, soi kèo Everton vs Tottenham, 21h00 ngày 19/1: Ngồi trên đống lửa
2025-01-21 05:46
-
Cậu bé 10 tuổi ở Thanh Hóa thích học lập trình Scratch trực tuyến
2025-01-21 05:28
-
Ngôi nhà nhỏ rách nát của vợ chồng chị Hằng.
Theo chị Hằng chia sẻ, trước đây chị là người làng Văn Giáp. Nhà nghèo, không có điều kiện để đến trường như các bạn đồng trang lứa. Bởi vậy, tuổi thơ của chị là chuỗi ngày lang thang theo chân mẹ khắp các chợ lớn nhỏ trong vùng để buôn bán. Cứ tưởng cuộc đời chị sẽ âm thầm như vậy mãi, ai ngờ nó trở nên sóng gió hơn khi mẹ chị lâm bệnh và qua đời. Không thể sống mãi với cảnh gà trống nuôi con, bố chị đã đi bước nữa. Cuộc sống dì ghẻ con chồng, càng khiến chị vất vả và lam lũ với cuộc sống nhiều hơn. Mải mê công việc, quay đi quay lại chị đã bước vào cái tuổi mà người làng gọi là “ế”.
“Năm 1998 cuộc đời tôi rẽ sang một hướng khác, trong một lần đi gặt lúa thuê cho gia đình bà Bùi Thị Nuôi ở thôn Văn Hội, tôi được bà Lê là chị dâu của nhà tôi bây giờ, ngỏ lời làm mai với anh Đăng nhưng tôi từ chối. Một lần tình cờ đi gặt lúa về, khi đi ngang qua nhà anh Đăng tôi thấy anh đang ngồi ở một góc nhà, miệng lẩm bẩm nhưng đôi mắt đăm chiêu nhìn vào cõi hư không, đôi mắt như chất chứa bao điều muốn nói. Ánh mắt ấy cứ ám ảnh, cứ thôi thúc tôi phải gặp phải tìm hiểu về con người này bằng được. Tìm hiểu kỹ hơn, tôi được biết anh bị tâm thần phân liệt, thỉnh thoảng điên loạn và không nhớ gì, đó là do di chứng của những năm tháng anh tham gia chiến trường ở Campuchia, bởi vậy tôi càng thương anh hơn, và đã quyết tâm đến với anh cho bằng được bất chấp sự ngăn cản của gia đình”, chị Hằng bồi hồi kể lại.
Anh Đăng và chị Hằng đang âu yếu đứa con gái nhỏ.
Tình yêu cứ nhen nhóm rồi bùng cháy trong con người chị. Chị muốn là người phụ nữ luôn ở bên cạnh anh, chăm sóc cho anh. Vẫn biết sướng khổ gì cũng chỉ có một mình chị gánh chịu, nhưng chị không thể bỏ mặc anh. Bởi anh cần chị, và cũng chỉ có anh mới có thể làm cho con tim chị thổn thức hàng đêm như thế. Bỏ qua sự ngăn cản của anh trai với tuyên bố: Mày lấy nó, khổ kệ mày. Và đừng có nhìn mặt tao nữa. Thậm chí bố chị còn cay nghiệt hơn: Thà mày xin ai đó một đứa con để nuôi, còn hơn lấy thằng điên; nhưng chị vẫn không nghe. Thậm chí người trong làng ác miệng còn nói chị “hâm” mới đi lấy thằng chồng điên như vậy. Nhưng chị bỏ ngoài tai tất cả, ngày gia đình anh Đăng mang trầu cau tới xin chị về làm dâu, cũng là ngày gia đình từ mặt chị.
Với tôi đó là định mệnh
Thời gian đầu cuộc sống vợ chồng cho họ nhiều niềm vui, hạnh phúc, vì vậy chị Hằng và anh Đăng cảm thấy vui vẻ hơn. Tuy nhiên, cuộc sống vốn dĩ không chỉ có tình yêu, mà còn nhiều điều phải lo nghĩ, đặc biệt là khi con gái lớn của anh chị cháu Nguyễn Hiểu Ly ra đời. Gánh nặng cơm áo gạo tiền lại đè nặng lên đôi vai người phụ nữ yếu đuối. “Cưới nhau được hơn một năm, bệnh tình anh tái phát nặng hơn, nhất là trong thời gian tôi sinh cháu Hiểu Ly nên không có nhiều thời gian để ý đến anh. Anh bắt đầu đi lang thang, có lần tự nhiên biến mất khỏi nhà khoảng 3 tháng, tôi cùng những anh em họ hàng chia nhau đi tìm mà không thấy. Cứ ngỡ anh đi lạc không nhớ đường về, lại chết đường chết chợ thì tội nghiệp quá. Bất ngờ 3 tháng sau anh trở về, lúc tỉnh anh kể đã đi lạc vào tận Thanh Hóa, may mà có người thương cho anh cơm ăn, cho tiền về nhà”, chị Hằng nhớ lại.
Chị Hằng cùng hai đứa con nhỏ bên người chồng điên của mình.
Năm 2010, đứa con thứ hai của anh chị chào đời, vẫn biết đó là kết tinh tình yêu của chị cùng người chồng điên. Nhưng nó cũng là gánh nặng, là áp lực đối với chị trong cuộc sống. Một mình phải gánh vác hết thảy mọi công việc lớn nhỏ trong gia đình, dựa vào mỗi sào ruộng cấy là không đủ, chị lăn lộn làm đủ mọi việc từ đổ rác thuê, dọn dẹp vệ sinh, làm thuê cuốc mướn khắp làng chỉ để chăm chồng, nuôi con. Lau vội giọt nước mắt chị nghẹn ngào: “Lấy anh ấy hơn chục năm nay, chưa một lần được anh ấy chiều chuộng hay vỗ về, thậm chí là nói với tôi một câu tình cảm cũng không có. Nhưng trong thâm tâm tôi chưa một lần oán trách anh, hay ân hận về quyết định của tôi năm đó. Tôi nghĩ cuộc đời cho tôi và anh đến với nhau nó như một định mệnh vậy, mặc dù anh là một người không bình thường với mọi người, nhưng với tôi anh vẫn như ngày đầu tiên, cái ngày mà tôi nhìn vào đôi mắt của anh”.
Nhìn hình ảnh người đàn ông nửa khù khờ, nửa điên dại đi lại quanh nhà, rồi thỉnh thoảng lại thể hiện tình cảm với người con gái út khi đưa bàn tay sần sùi, cáu bẩn vuốt vuốt mái tóc của con gái, chị Hằng đau xót: “Anh ấy giờ đã yếu nên cũng ít đi hơn, nhưng bệnh tình thì ngày một nặng, những lúc này là lúc anh ấy tỉnh táo nhất đấy”. Giọng chị Hằng trùng xuống, khiến cho không khí trong gia đình thêm vẻ sầu não. Có lẽ nếu không được gặp chị, được tiếp xúc với chị, thì tôi không thể cảm nhận được hết sự vất vả, cũng như nghị lực phi thường trong con người nhỏ bé này. Có lẽ tình yêu chị dành cho anh, cho các con phải lớn lắm nên mới giúp chị vượt qua những ngày tháng vất vả, và phía trước vẫn còn một chặng đường rất dài.
(Theo Ngày nay)" width="175" height="115" alt="Mối tình cảm động của người phụ nữ quyết lấy người “điên” làm chồng" />Mối tình cảm động của người phụ nữ quyết lấy người “điên” làm chồng
2025-01-21 05:20
-
Danh sách bạn đọc được tặng “Đường đua thần tốc”
2025-01-21 04:56
Như bao người phụ nữ khác, Phương luôn muốn bảo vệ gia đình nên mãi vẫn nhớ lời bà dặn: “Ngày xưa cái gì hư thì người ta sửa, chưa tốt người ta nâng cấp, có thể sẽ không như ý nhưng sẽ có những đền đáp xứng đáng, như là trải nghiệm, như là sự gắn bó…” .
(Ảnh minh hoạ) |
Phương nghe lời bà, thế nhưng hình như cô càng nắn, Hùng càng lệch. Suốt ba năm chung sống, Hùng đã dùng nhiều cách khác nhau để “bạo hành” tinh thần cô. Có lẽ anh vẫn không quên được mối tình đầu, và cũng không bao giờ tha thứ cho Phương. Người Hùng yêu thật sự là Diễm, chỉ do sự cố trong một lần say rượu nên Hùng phải bước vào lễ đường cùng Phương.
Lần đó, để chiếm đoạt được Hùng, Phương đã phải ghi lại hình ảnh làm bằng chứng, ra điều kiện này nọ với anh.
Cuộc hôn nhân rơi vào khủng hoảng vì không có tình yêu đã đành, nhưng tại sao Hùng nỡ nhẫn tâm tìm mọi cách hành hạ cô trong suốt mấy năm trời như vậy? Hùng không yêu thương, dịu dàng gì với vợ, anh cũng không đồng thuận ly hôn. Tàn nhẫn hơn, anh còn cự tuyệt luôn khát khao được làm mẹ của Phương.
Điều gì vợ muốn, anh sẽ làm ngược lại. Hùng có thể rất đĩnh đạc, chỉn chu khi một mình đi gặp gỡ bạn bè, thế nhưng chỉ cần có sự xuất hiện của Phương là anh lập tức “hô biến” thành một người đàn ông thô lỗ, sẵn sàng hơn thua, dằn mặt vợ ngay chốn đông người.
Sau giờ làm, về nhà anh chỉ nằm ườn trên ghế hút thuốc, chơi game… Nếu cô không dọn dẹp, anh sẽ quyết tâm biến căn hộ chung cư thành một đống bừa bộn, hôi hám.
Có lần, Phương nói với Hùng: "Bạn em bảo, hôn nhân là nấm mồ chôn tình yêu, nhưng cuộc hôn nhân của chúng mình vì vốn dĩ đã không có tình yêu nên sớm đã là địa ngục từ lâu, từ lâu lắm rồi. Hãy giải thoát cho nhau đi”.
Hùng lạnh lùng: “Cô biết vậy, sao từ đầu còn giăng bẫy tôi. Cô có biết, vì cảm giác bị phản bội mà Diễm đã bỏ đi xa, không lấy chồng, sau đó cũng buồn mà sinh bệnh không?”.
Phương biết, ngày ấy, vì Hùng còn trẻ nên không đủ dũng cảm để đánh đổi hạnh phúc riêng với danh tiếng gia đình, đối diện với dư luận từ bạn bè, cơ quan. Hùng sợ hãi khi bị Phương gài vào thế “đổ vỏ” sau khi đã “ăn ốc”.
Còn Phương, sau mấy năm bị giày vò và tự giày vò, cô cũng hiểu hơn ai hết: Yêu thương là sự hòa hợp, là tự nguyện, yêu thương không phải là chiếm hữu hay tước đoạt. Cô thấm thía và đã phải trả giá cho những điều sai trái mà mình gây ra.
Trong một thời gian dài, dù có khổ tâm đến mấy, Phương vẫn ngậm ngùi nuốt trái đắng vào trong, cô chấp nhận thương tổn và chịu đựng những thiệt thòi. Người sai nhất đó là cô. Nên cô không thể dùng cái sai này để sửa cái sai khác, cô cũng không thể dùng cái đúng để hóa giải cái sai, khi mà ở đó không hề có sự đồng hành, chỉ toàn ân ân oán oán.
Cô mệt mỏi vô cùng, cảm thấy bất lực vì mãi vẫn chưa tìm được “thuốc giải” cho cuộc hôn nhân thuốc độc này, cho đến sáng nay, một người bạn trong nhóm phao tin: Diễm đã khỏi bệnh, cô ấy vừa lên đường trở về thành phố.
Có một câu thoại trong bộ phim Happy old year (Tháng năm hạnh phúc ta từng sống) của Thái Lan mà Phương rất thích: “Nếu không dùng được nữa, thì hãy trả lại những món đồ ta từng có. Để ai cũng có thể bước tiếp với những chân trời mới hơn”. Phương biết mình phải làm gì rồi.
Sau giờ tan tầm, cô sẽ ghé tiệm mua một lọ nước hoa đắt tiền, mùi hương thật mạnh mẽ và quyến rũ. Cô sẽ tặng cho Hùng, cô muốn mình là người đầu tiên báo cho anh tin tức về sự trở về của Diễm.
Phương thầm cầu nguyện, lần này Hùng sẽ hợp tác, anh không chỉ xịt nước hoa mà còn bận đôi giày đẹp nhất, mới nhất, dứt khoát lên đường tìm lại hạnh phúc cho mình. Cô biết, anh vẫn còn yêu Diễm lắm. Người mà anh nhớ, anh xót, mãi mãi chỉ có Diễm mà thôi.
Tạm biệt và không hẹn gặp lại!
Theo Phụ Nữ TP.HCM
Lập kế hoạch để không bị sụp đổ sau ly hôn
Bước vào hôn nhân chưa lâu, cô và anh quyết định chia tay vì nhiều lẽ. Sau những suy sụp vì đổ vỡ ban đầu, cô nhanh chóng lấy lại cân bằng, tìm thấy cuộc đời còn nhiều điều tốt đẹp phía trước.
" alt="Thuốc giải cho cuộc hôn nhân càng nắn càng lệch" width="90" height="59"/>Cấm nhân viên ngủ trưa tại văn phòng
Mới đây, FPT IS vừa ra quy định ban hành nội quy văn phòng tại khu vực HàNội, trong đó chính thức cấm cán bộ nhân viên nằm ngủ trong khu vực làm việc.Đây là doanh nghiệp IT đầu tiên tại Việt Nam chính thức áp dụng quy định này.
Nội quy có hiệu lực từ đầu tháng 6/2014. Theo đó, văn phòng công ty này tiếnhành không tắt điện vào buổi trưa và đồng thời cử liên tục đi kiểm tra, đôn đốc,nhắc nhở những trường hợp chưa tuân thủ quy định.
Được biết, quy định này xuất phát từ việc Chủ tịch FPT IS Đỗ Cao Bảo nghe mộtkhách hàng Mỹ và một khách hàng Hà Lan nói là bị “sốc” khi nhìn thấy cảnh nhânviên FPT IS ngủ trưa trong văn phòng làm việc.
Lãnh đạo công ty này cho rằng, ngủ trưa tại văn phòng làm mất mỹ quan, ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty. (Nguồn ảnh: FPT). |
Nhiều người nói quy định này khá vô lý vì sau quãng thời gian tập trung chocông việc, buổi trưa là thời điểm cần được nghỉ ngơi để tái tạo sức lao động.Ông Bảo thì cho rằng quyết định này không có gì vô lý.
“Tôi cho rằng ngủ trưa chỉ thuần túy là một thói quen và tôi không tin rằngngủ trưa để tái tạo sức lao động. Bằng chứng là có một nửa số nhân viên FPT ISkhông ngủ trưa, trên 80% lãnh đạo FPT IS và các đơn vị thành viên thuộc FPT ISkhông ngủ trưa. Lãnh đạo cao nhất tập đoàn cũng không ngủ trưa và tôi chưa thấynhững người ngủ trưa ở FPT có năng suất lao động cao hơn những người không ngủtrưa.
Tương tự như vậy ở các nước châu Âu, Mỹ, họ tuyệt đối không ngủ trưa ở vănphòng mà năng suất lao động của họ cao hơn chúng ta nhiều lần. Nếu bạn tin rằngngủ trưa để tái tạo sức lao động thì bạn hãy chứng minh cho tôi thấy những ngườingủ trưa có năng suất lao động cao hơn những người không ngủ trưa”, ông Bảo nói.
Ông cũng nói thêm rằng, trong nhiều năm qua, những người không ngủ trưa đãphải nhường không gian văn phòng buổi trưa cho những người đi ngủ. Có người thìmuốn làm việc, muốn vào Internet bổ sung tri thức, muốn xem phim trên mạng… hoặchọ phải nhường văn phòng lang thang bên ngoài, làm việc trong điều kiện thiếuánh sáng. Ông cho rằng, điều này là không bình đẳng và cần phải thay đổi.
Buổi trưa không ngủ thì làm gì?
Theo nguồn tin từ FPT, quyết định này đang gây nhiều tranh luận trong nội bộcông ty. Một số người cho biết, do không có thói quen ngủ trưa nên quy định nàykhông ảnh hưởng nhiều tới họ. Phần đông thì cho rằng quy định này chưa hợp lý,thậm chí phản khoa học, vì buổi trưa là thời gian mọi người cần nghỉ ngơi để táitạo năng lượng cho buổi chiều làm việc.
Sau lệnh cấm, nhiều nhân viên phải gục ngay trên bàn làm việc để chợp mắt (Nguồn ảnh: FPT) |
Không chỉ nội bộ công ty này, phần đông dân mạng đều thấy sốc trước quy định“không giống ai” này.
Chị Lê Thúy, phụ trách thiết kế cho một công ty IT ở Kim Mã cho rằng quyếtđịnh này phản khoa học: “Dân IT là những người cần giấc ngủ trưa nhất vì làmviệc với màn hình máy tính nhiều rất mỏi mắt, đầu óc lúc nào cũng căng thẳng.Chỉ cần chợp mắt 15-20 phút buổi trưa thôi là người sẽ tỉnh táo, không có là đầugiờ chiều ngáp ngắn ngáp dài, rất uể oải”.
“Làm việc 4 tiếng liên tục rồi không cho người ta chợp mắt tí buổi trưa saomà chịu được. Đặc biệt làm công nghệ thông tin rất mệt óc và mỏi mắt, không ngủtrưa chắc sang Trâu Quỳ sớm”, anh Thanh, một nhân viên IT bày tỏ.
Anh Thanh còn tếu táo rằng: “Ai đã có thói quen ngủ trưa rồi thì khó mà bỏ.Không ngủ ở văn phòng chắc phải đi thuê nhà nghỉ, hoặc trưa nào cũng phải đi cắttóc, gội đầu, massage, tẩm quất”.
Một số người tỏ ra lo ngại nếu quy định này lan tỏa đến các công ty khác.“Giờ mà công ty mình cũng cấm ngủ trưa chắc mình tèo sớm. Mình có thể nhịn ăntrưa, nhưng không chợp mắt được 30 phút buổi trưa thì cả chiều dật dờ như conthiếu ngủ”, một dân mạng chia sẻ.
K. Minh
BẠN NGHĨ GÌ VỀ QUY ĐỊNH NÀY? CÓ NÊN CẤM NHÂN VIÊN NGỦ TRƯA VÌ VIỆC NGỦ TRƯA KHIẾN CÔNG SỞ TRỞ NÊN NHẾCH NHÁC? |
- Nhận định, soi kèo Al
- Hướng dẫn nhập học lớp 10 công lập ở Hà Nội
- Rước bực vào thân với dụng cụ làm đẹp siêu tốc tại nhà
- Giọt nước mắt phía sau những bức ảnh khỏa thân
- Nhận định, soi kèo Qarabag vs Samaxi, 22h00 ngày 17/1: Đúng như dự đoán
- Chọn Oscar, 'Khát vọng Thăng Long' từ chối LHP Việt Nam
- Rối nước truyền thống thử nghiệm với 'Mơ Rồng'
- Nữ blogger Nga có vẻ ngoài gợi cảm, phong cách táo bạo
- Soi kèo góc Newcastle vs Bournemouth, 19h30 ngày 18/1