Nhận định, soi kèo Valencia vs Celta Vigo, 22h15 ngày 2/2: Cơ hội cho Bầy dơi
(责任编辑:Công nghệ)
- Nhận định, soi kèo Ludogorets Razgrad vs Botev Plovdiv, 22h59 ngày 4/2: Khẳng định vị thế số 1
Là tổng đội phó quản lý mảng kỹ thuật hình sự, sư phụ Trần Nghị của tôi được coi là người tính khí ôn hòa nhất trong số mấy vị lãnh đạo lớn tuổi của sở Công an. Sư phụ ngoài 40 tuổi, sở thích lớn nhất là kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện cười nhạt như nước ốc, đám thanh niên trong tổng đội thích được làm việc cùng sư phụ. Nhưng lúc này, sắc mặt của sư phụ hoàn toàn không giống như đùa, tim tôi bỗng đập lên thùm thụp.
"Ờ.. ờ.. e hèm." Quế Bân, bác sĩ pháp y chính của công an huyện Thạch Bồi đằng hắng lấy giọng, chuẩn bị lên tiếng.
"Không hỏi anh!" Sư phụ phũ phàng cắt ngang lời bác sĩ Quế. "Tôi đang hỏi Tần Minh, vì sao không mổ lưng ra?"
Trước bao ánh mắt đổ dồn về, chốc lát, mặt tôi đã đỏ rần, miệng mấp máy nhưng không thốt nổi thành lời. Ngón tay sư phụ lại lướt dọc xương sống của thi thể, ấn mạnh xuống vài vị trí, nói: "Tôi cho rằng có lẽ các cậu đã phạm phải sai lầm không đáng có."
Thấy ngữ khí của sư phụ đã hơi dịu xuống, người anh em đồng môn Đại Bảo vội vã giải nguy cho tôi: "Do lần này chúng em chỉ khám nghiệm hiện trường sơ bộ, hơn nữa, thời gian khá là gấp gáp nên chỉ tiến hành giải phẫu theo quy trình thông thường chứ không tiến hành giải phẫu phần lưng."
Tôi đứng bên cạnh gật đầu như bổ củi.
Trong trường hợp thông thường, bác sĩ pháp y sẽ phải tiến hành khám nghiệm "ba khoang" của thi thể, cũng chính là giải phẫu khoang sọ, khoang ngực và khoang bụng, chỉ trong những trường hợp đặc thù mới động đến lưng, tiến hành giải phẫu phần lưng và tủy sống.
"Không giải phẫu thì chí ít cũng phải ấn xuống kiểm tra chứ?" Sư phụ nói thẳng không chút nể nang. "Tôi thấy, nếu như các cậu nghiêm túc kiểm tra thì kiểu gì cũng sẽ quyết định mổ ngay." Sư phụ cầm kẹp cầm máu chỉ vào vị trí vừa ấn ngón tay xuống.
"Vâng.. Chuyện này.. cái chính là.." Đại Bảo luôn mắc chứng nói lắp vào những lúc căng thẳng và đuối lý.
Tôi đưa tay ấn xuống vị trí sư phụ chỉ, nhưng không cảm thấy có gì khác thường.
Nhìn thấy vẻ ngơ ngác của tôi, sư phụ lắc đầu nói: "Học nhiều thực hành nhiều vào, kinh nghiệm còn non lắm. Mổ!"
Để bù đắp lỗi lầm, tôi vội vàng chụp ngay lấy con dao phẫu thuật, đưa mũi dao lướt dọc theo vết ngón tay sư phụ vừa vạch ra. Dao đi da mở, để lộ ra tổ chức dưới da trắng vàng lẫn lộn và cơ bắp đỏ hồng. Do căng thẳng nên đường dao cũng thành ra cong queo lượn sóng.
Tôi và Đại Bảo đứng ở hai bên thi thể, cùng phân tách lớp da trên lưng. Toàn bộ phần cơ lưng nhanh chóng lộ ra, màu sắc của cơ rất bình thường, không hề phát hiện ra tình trạng xuất huyết hay tổn thương.
Tôi dùng dao, chống hai tay lên thành bàn giải phẫu, trong lòng thầm hí hửng, lần này chắc là sư phụ đã phán đoán sai rồi. Vừa nãy không khí căng thẳng quá, không biết lát nữa sư phụ sẽ tự bào chữa cho mình thế nào đây.
Sư phụ liếc nhìn tôi, cười nhạt một tiếng: "Đừng có mừng vội, tiếp tục đi!"
Bị sư phụ nhìn thấu tim đen, mặt tôi hết đỏ lại trắng, tôi vội vàng cầm dao phẫu thuật lên, luống cuống phân tách phần cơ trên lưng thi thể.
"Á!" Tay Đại Bảo đột nhiên khựng lại.
Tôi vươn cổ sang nhìn, bỗng chốc rụng rời tay chân.
*
Vào buổi sáng một tháng trước đó..
"Định bao giờ cưới Linh Đan đấy?" Sư phụ gọi tôi tới phòng làm việc nhưng không lập tức vào ngay chuyện chính mà vừa vân vê điếu thuốc lá vừa hỏi. Sau khi tôi đón bạn gái Linh Đan lên tỉnh lỵ, do nàng tính tình cởi mở nên đã mau chóng thân thiết với toàn bộ tổng đội chúng tôi.
"Sư phụ giờ cũng tọc mạch đời tư thế à?" Tôi dang chân dang tay ngả dài trên ghế sofa. "Em mới có 28 tuổi đầu, vội vàng làm gì?"
"Đừng có ở đây mà ăn nói xấc xược!" Sư phụ nạt. "Giờ cậu là trưởng phòng Pháp y rồi, điều cần nhất bây giờ là nâng cao trình độ nghiệp vụ của bản thân, phải để cho mọi người cảm phục. Trước đây biểu hiện của cậu rất xuất sắc, nhưng vẫn cứ phải thận trọng mới được, cẩn thận lại lật thuyền rãnh cạn."
Làm lãnh đạo bao nhiêu năm qua, sư phụ giáo huấn lập trường cho cấp dưới đương nhiên cũng là chuyện cơm bữa nên tôi đã quá quen với kiểu vào tai trái ra tai phải.
"Đến lúc cậu kết hôn, lại xin nghỉ tuần trăng mật, rồi say sưa duyên mới, rồi lại mải mê sinh con đẻ cái." Sư phụ vẫn tiếp tục. "Tới lúc đó, thời gian sẽ trở nên eo hẹp. Cậu phải tận dụng khoảng thời gian tốt đẹp hiện tại để chăm chỉ công tác hiện trường chứ đừng có chỉ chăm chăm chạy vụ án lớn, vụ án nhỏ thì lờ đi."
Nghe tới đây, tôi trong lòng giật thột, vội vàng nghiêm túc lắng nghe. Tuy xã hội ổn định nhưng số lượng án mạng ở các địa phương trong toàn tỉnh không hề ít, chỉ cần xảy ra án mạng, lực lượng pháp y của cơ quan công an địa phương sẽ lập tức báo cáo lên sở Công an tỉnh. Nếu vụ án mạng nào sư phụ cũng bắt tôi đến hiện trường, chẳng phải dồn tôi vào thế bốn biển là nhà sao? Tới lúc Linh Đan bỏ tôi, tôi còn biết kết hôn với ai đây? Còn đi trăng mật với ai đây? Còn sinh con với ai đây?
"Cũng không phải là vụ án mạng nào cậu cũng phải tới." Sư phụ nhận ra vẻ sững sờ kinh hãi của tôi thì không nhịn được cười, nói: "Chọn lấy những vụ án có tình tiết éo le phức tạp, chẳng hạn như vụ án này, tôi thấy nên đi."
Sư phụ ném cho tôi một tờ giấy, tôi cầm lên đọc, là một bức điện báo nội bộ của cơ quan công an được fax tới:
Kính gửi: Tổng đội Cảnh sát hình sự Công an tỉnh
Huyện Thạch Bồi thuộc thành phố chúng tôi đêm qua xảy ra một vụ án, một cư dân huyện Thạch Bồi tên là Tôn Tiên Phát được phát hiện nằm ngay trước cửa nhà trong tình trạng bị trọng thương, đưa đi cấp cứu nhưng không thể qua khỏi, đã tử vong vào hồi 5 giờ sáng hôm nay. Hiện tại, phân đội thành phố đã điều phái nhân viên tới huyện Thạch Bồi kết hợp với nhân viên kỹ thuật địa phương triển khai công tác điều tra.
Phân đội cảnh sát hình sự
Công an huyện Thạch Đan
"Vụ án kiểu này, chúng ta cũng phải tới sao?"
"Vụ án có đơn giản tới đâu cũng là một mạng người." Sư phụ nói. "Đi đi, làm cho cẩn thận vào đấy."
Đúng lúc ấy, Lý Đại Bảo đi ngang qua trước cửa phòng sư phụ, lại bước giật lùi trở lại bên cửa, thò đầu vào hỏi: "Sư phụ, đi đâu thế? Em đi cùng được không?"
"Anh đã sắp xếp xong đống hồ sơ chưa?" Tôi hỏi.
Đại Bảo mặt mày tiu nghỉu: "Việc đó phức tạp kinh, anh đã làm suốt một tuần rồi, cuồng cẳng quá, không ngồi thêm được nữa, cứ đà này thì anh đến mắc bệnh trĩ mất thôi. Cho anh chạy đi chạy lại một chốc!"
"Đại Bảo tới sở Công an tỉnh là để tập huấn chứ không phải để ngồi sắp xếp hồ sơ." Sư phụ rõ ràng đang vào hùa với Đại Bảo. "Hai cậu cùng đi, còn nữa, bảo phòng Pháp chứng phái người đi cùng, gọi Lâm Đào đi đi!"
Pháp y và pháp chứng vốn dĩ không thể tách rời nhau, công tác khám nghiệm hiện trường vụ án chủ yếu dựa vào hai chuyên ngành này. Lâm Đào cũng được coi là người cộng sự lâu năm của tôi, chúng tôi không chỉ ở cùng một tổ khám nghiệm mà còn tốt nghiệp cùng một trường, cùng công tác ở sở Công an tỉnh, nếu như không có chuyện đột xuất, lần nào khám nghiệm hiện trường chúng tôi cũng xuất hiện cả đôi. Đại Bảo vẫn hay đùa rằng chúng tôi là "cặp đôi hoàn hảo", đến Linh Đan nhiều khi cũng hùa theo trêu chọc. Có Lâm Đào đi cùng, tâm trạng của tôi cũng nhẹ nhõm hơn chút ít, nhưng vui mừng nhất vẫn là Đại Bảo. Anh ta vừa chuẩn bị hòm dụng cụ, vừa hát ư ử. Tôi cầm một tập hồ sơ lên, gõ nhẹ vào đầu anh ta nói: "Anh vẫn cười được cơ à, phòng Hồ sơ mà cằn nhằn gì tôi thì anh cứ liệu hồn với tôi đấy!"
Đại Bảo gãi gãi đầu, rồi đắc ý giơ hai ngón tay lên, cười nói: "Chạy hiện trường, không lo bị trĩ, yeah!"
*
Sau một tiếng đồng hồ ngồi xe, chúng tôi đã tới huyện Thạch Bồi. Khi xe đi qua bờ sông Thạch Hà, tôi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Một năm đã trôi qua, lại một mùa hoa cải nở rộ, nhưng cô thiếu nữ trong chiếc váy hoa năm xưa đã không bao giờ còn được nhìn thấy khung cảnh đẹp đẽ này lần nữa (Xem vụ án "Mùa hoa Thanh minh", tập 1 "Người giải mã tử thi" ).
Đã gần trưa, xe đỗ lại ở một ngôi làng nhỏ phía tây bắc thị trấn. Phóng mắt nhìn đi, thấy lớp lớp những ngôi nhà hai tầng xinh xắn xếp hàng nối tiếp nhau, khói bếp bảng lảng, mùi thức ăn thơm phức kích thích khứu giác của tất cả những người trên xe.
Xung quanh căn nhà hiện trường đã được giăng dây cảnh giới. Căn nhà tầng này trông không có gì khác biệt so với những căn nhà khác, vòng ngoài có tường bao chạy quanh, quây thành một không gian độc lập. Tại một góc tường vây, vài nhân viên pháp chứng đang ngồi lom khom dưới đất quan sát gì đó. Tôi không tới làm phiền họ mà tiến thẳng tới chỗ bác sĩ pháp y Quế của Công an huyện Thạch Bồi: "Chào anh!"
Bác sĩ Quế đang tìm kiếm gì đó trong hòm dụng cụ, nghe thấy tiếng chào của tôi thì giật nảy mình: "Trưởng phòng Tần, anh tới lúc nào vậy? Sao nhanh thế?"
Tôi đi thẳng vào đề: "Nạn nhân là ai thế?"
"Nạn nhân tên là Tôn Tiên Phát, một công dân bình thường, vợ chết sớm, con trai đi làm xa, hiện sống một mình. Tối qua anh ta sang nhà hàng xóm giúp việc ma chay, 10 giờ đêm mới về nhà, còn nói là 3 giờ rưỡi sáng mai sẽ lại sang giúp việc đưa tang, nhưng nhà có tang đợi tới 4 giờ sáng vẫn không thấy anh ta đâu. Hai nhà kia ở rất gần nhau, đi bộ chỉ mất năm phút. Nhà kia cử người sang tìm thì phát hiện ra Tôn Tiên Phát đang nằm ở góc tường bao, lúc đó vẫn còn thở nhưng đã mê man bất tỉnh."
"Sao lại đưa tang vào sáng sớm thế?" Tôi cắt lời.
"Đúng vậy, phong tục ở đây là phải đưa người chết tới nhà tang lễ trước khi trời sáng." Bác sĩ Quế nói. "Không ngờ một người tốt bụng như Tôn Tiên Phát lại gặp phải chuyện bất hạnh này."
"Có kịp cấp cứu không?"
"Cơ bản là không." Bác sĩ Quế nói, "4 giờ sáng, anh ta mới được phát hiện trong tình trạng bị thương nghiêm trọng, người báo án vội vàng chạy đi gọi người tới cứu, mấy người luống cuống đưa được Tôn Tiên Phát tới bệnh viện thì cũng đã gần 5 giờ. Trong bệnh án của bệnh viện ghi rõ, Tôn Tiên Phát được đưa tới trong tình trạng phản xạ đồng tử với ánh sáng mất, cấp cứu khoảng nửa tiếng thì tắt thở."
"Bị thương ở đâu?" Tôi hỏi.
"Đầu." Bác sĩ Quế đáp. "Nghe nói tại vùng chẩm có một vết giập rách (3), khi cấp cứu, hai đồng tử cũng không đều nhau. Thi thể được đưa thẳng từ bệnh viện tới nhà xác, tôi đang khám nghiệm hiện trường xong sẽ tới đó luôn."
"Vụ án hiện tại đã có manh mối gì chưa?" Tôi hỏi ngay đến vấn đề quan tâm nhất.
Bác sĩ Quế liếc nhìn sang sân nhà bên cạnh, thấy mấy người hàng xóm ra ra vào vào, đang chuẩn bị dọn bàn ăn cơm ngay trong sân, bèn hạ thấp giọng nói với tôi: "Động cơ thì không khó tìm. Người chết bên nhà có đám hồi trước có qua lại thân mật với anh ta. Người phụ nữ đó có quan hệ tình cảm rất phức tạp, dan díu với không ít người. Sau khi chị ta bị tai nạn giao thông, có lẽ một người tình nào đó của chị ta không chịu nổi cú sốc này nên đã trút giận lên đầu Tôn Tiên Phát."
* * *
"Tôn Tiên Phát bao nhiêu tuổi rồi?" Tôi hỏi.
"Bốn mươi lăm." Bác sĩ Quế dừng lại một lát, nói tiếp. "Nhưng người tình bí mật của anh ta mới hơn 20 tuổi."
"Ồ, cỏ non đâu có dễ ăn thế." Tôi vừa nói, vừa mặc trang phục khám nghiệm hiện trường rồi tiến về phía góc tường, nơi các nhân viên pháp chứng đang tụ tập.
"Hiện trường có quá ít vật chứng dấu vết." Lâm Đào đã ngồi lom khom ở đó từ lúc nào, vừa dùng thiết bị hút tĩnh điện rà đi rà lại, vừa nói với tôi: "Chúng tớ vẫn chưa tìm ra được manh mối nào có giá trị."
Trên mặt đất, nhìn thấy rõ nhất là một vũng máu lớn, bên cạnh còn có một bãi nôn.
"Bãi nôn nằm ở vị trí này, có lẽ là do nạn nhân bị thương ở đầu dẫn đến tăng áp lực nội sọ gây nôn mửa, lại kết hợp với hình dạng của vũng máu, có thể khẳng định đây là hiện trường ban đầu khi nạn nhân ngã xuống, cũng có nghĩa là nạn nhân đã bị tấn công ngay tại đây." Tôi vừa phân tích vừa lần theo chân tường lên trên tìm kiếm dấu vết.
Bức tường bao không được trát vữa, những viên gạch trần có màu đỏ sẫm, quả thực rất khó phát hiện ra vật chứng dấu vết. Tôi lấy từ trong hòm đồ nghề ra chiếc kính lúp, săm soi từng li từng tí dọc theo mặt tường, bỗng thấy mảng màu đỏ thẫm có mấy đốm màu khác lạ đập vào trong mắt. Tôi vội vàng lấy mẫu thử từ một đốm màu khả nghi, nhỏ lên vài giọt thuốc thử benzidine, giấy lọc nhanh chóng ngả sang màu xanh biếc.
"Có vẻ như mấy vết lốm đốm này đúng là vết máu thật." Tôi nói. "Nhìn vào hình dạng của vết máu, có lẽ là do bị bắn tóe hoặc vẩy lên."
Lâm Đào lấy thước cuộn ra đo đạc một hồi, ngờ vực nói: "Mấy vết máu dạng phun bắn này chỉ cách mặt đất có 20 centimet, vị trí thấp quá, chẳng lẽ nạn nhân bị tấn công khi đang nằm bò dưới đất?"
"Nghe nói trên đầu nạn nhân có một vết thương, nhưng trên da đầu thì không có động mạch lớn nào cả, rất khó hình thành nên vết máu có dạng phun bắn." Tôi phát huy sở trường pháp y, bắt đầu lập luận. "Bởi vậy, vết máu ở đây có lẽ là bị vẩy lên, cũng có nghĩa là, hung thủ đã dùng hung khí đánh vào đầu nạn nhân, máu dính vào hung khí, khi hung khí được vung lên, máu bám trên đó đã bắn vào chân tường."
Nhìn vào vết máu, khó lòng suy đoán thêm được gì nữa, tôi bèn quay sang hỏi một điều tra viên ở bên cạnh: "Người đầu tiên phát hiện ra Tôn Tiên Phát gặp nạn có nói lúc đó anh ta ở trong tư thế nào không?"
Điều tra viên bước tới bên vũng máu ở chân tường, đưa tay chỉ trỏ: "Lúc đó, Tôn Tiên Phát quay đầu vào tường, chân xoay về phía cổng chính, ở trong tư thế nằm ngửa."
Nằm ngửa? Tôi không suy nghĩ gì thêm nữa, bèn cùng Lâm Đào tiến vào trong nhà tiếp tục xem xét.
*
Trong nhà rất gọn gàng ngăn nắp, Tôn Tiên Phát hẳn là một người chăm chỉ, chịu khó. Đồ đạc trong phòng được bày biện ngay ngắn, ở chính giữa chiếc bàn vuông đặt một xâu chìa khóa và hai gói thuốc lá chưa bóc. Bên cạnh là phòng ngủ, chăn được gấp gọn gàng, xếp ở đầu giường.
"Hiện trường có vẻ như không hề có dấu vết bị lục lọi, có thể loại trừ khả năng giết người cướp của. Em đoán rằng có tới tám, chín mươi phần trăm là giết người vì tình." Tôi thấy Lâm Đào đã bước lên tầng hai, bèn quay sang nói với Đại Bảo bên cạnh.
"Phải, chìa khóa để ở trên bàn, chắc là nạn nhân đã vào trong nhà rồi." Đại Bảo lẩm bẩm. "Hai bao thuốc lá này có lẽ là thuốc của nhà có đám ma?"
"Có một điểm rất bất thường, nạn nhân đã vào trong nhà nhưng lại chưa lên giường đi ngủ." Tôi và Đại Bảo vào trong nhà vệ sinh, sờ mấy chiếc khăn mặt treo trên tường. "Khăn đều khô nguyên, không có dấu hiệu tắm gội. Anh cho rằng nạn nhân vừa vào nhà lại đi ra ngoài rồi bị tấn công, hay là bị tấn công vào lúc sáng sớm khi chuẩn bị đi ra ngoài?"
Đại Bảo ngơ ngác lắc đầu.
Tôi cười, nói: "Sao anh ngốc thế, 4 giờ sáng người ta đã phát hiện ra nạn nhân nằm dưới đất, nếu nạn nhân bị tấn công vào lúc sáng sớm trước khi ra khỏi cửa thì theo như thời gian anh ta đã hẹn tối hôm trước, anh ta sẽ ra khỏi cửa tầm 3 rưỡi sáng. Chỉ nửa tiếng, liệu có thể tạo ra một vũng máu lớn đến thế ở bên ngoài được không?"
Đại Bảo bừng hiểu: "Đúng rồi! Không có động mạch chính nào bị tổn thương cả, từ vết thương giập rách trên đầu có thể chảy ra một vũng máu lớn như vậy, chí ít cũng cần đến vài tiếng."
"Kết hợp với tình hình tại hiện trường, chăn gấp gọn gàng, chìa khóa ở trong phòng khách," tôi nói, "có lẽ là nạn nhân vừa vào trong nhà lại đi ra ngoài ngay, sau khi ra khỏi cửa thì bị đánh lén vào sau gáy. Có một vấn đề là nếu nạn nhân muốn đi ra ngoài thì phải đi về phía cổng chính chứ, nhưng anh ta lại đi về phía góc tường theo hướng ngược lại, là tại sao? Anh ta đi tới chân tường để làm gì nữa?"
"Còn nữa, anh ta ra khỏi cửa mà không mang theo chìa khóa, có lẽ là không khóa cửa." Đại Bảo nói. "Tuy nhiên, người báo án lại khẳng định rằng lúc anh ta tới nơi, cửa chính của căn nhà đã khóa chặt, chẳng lẽ hung thủ giết người xong còn khóa cửa giúp nạn nhân?"
"Chúng ta quay ra chỗ chân tường xem lại." Tôi nói rồi xách hòm đồ nghề lên, bước ra khỏi nhà, đi ra sân. Khoảnh sân khá rộng, cách chân tường năm mét có một gian nhà nhỏ bằng gạch do nạn nhân tự xây, bên trong cất một số dụng cụ quét dọn như chổi, gầu hót rác. Tôi và Đại Bảo bèn đưa mắt nhìn nhau, hóa ra con người chịu khó này định lấy chổi để quét dọn nhà cửa.
"Có lẽ hung thủ đã nấp sẵn ở cửa nhà, nhìn thấy Tôn Tiên Phát ra khỏi nhà, đi đến gần chân tường, liền ra tay sát hại." Đại Bảo đẩy gọng kính trên sống mũi, nói. "Còn tại sao hung thủ lại khóa cửa giúp nạn nhân, có lẽ chỉ có hung thủ mới biết."
Tôi đứng dưới sân, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai của căn nhà. Tầng hai có một dãy cửa sổ kiểu kéo đẩy bằng hợp kim nhôm, cánh cửa sổ nằm sát tường đang mở toang, Lâm Đào đang chăm chú kiểm tra dọc theo khung cửa sổ. Tôi nháy mắt với Đại Bảo, nói: "Thằng cha Lâm Đào đẹp trai thật đấy, chẳng trách gái theo ầm ầm."
"Nhiều gái theo cũng được ích lợi gì?" Đại Bảo nói. "Chẳng phải vẫn trơ khấc một thân đấy à? Đâu có được hạnh phúc như em?"
Lâm Đào đứng trên tầng hai nghe thấy tiếng Đại Bảo bèn cúi đầu nhìn xuống, nói lớn: "Bí Đao, cậu xem này, nạn nhân đúng là không có ý thức đề phòng kẻ gian gì cả. Cánh cửa mở toang, nếu có kẻ gian muốn đột nhập vào nhà trộm cắp, chỉ cần trèo lên bờ tường là với được đến cửa sổ, muốn trèo qua cửa sổ vào trong phòng thì quá dễ."
"Vớ vẩn!" Tôi bực bội gắt lên, "Bí Đao cái gì mà Bí Đao? Cậu dám ngang nhiên gọi biệt danh của tớ trước mặt bao nhiêu người thế hả?"
Đại Bảo đứng ở bên cạnh phì cười, tôi đập vào đầu anh ta, nói: "Cười cái gì, em đoán rằng nếu không phải nạn nhân từ trong nhà đi ra, tự chui vào rọ, thì hung thủ có lẽ cũng sẽ trèo vào trong nhà qua lối ấy."
"Tầng hai không có dấu vết khả nghi." Lâm Đào nói với qua khung cửa sổ xuống sân, "hiện trường có vẻ như chẳng có một vật chứng nào hết, giờ chỉ còn biết trông chờ vào công tác khám nghiệm tử thi thôi."
Sau bữa trưa, tôi và Đại Bảo tới phòng giải phẫu pháp y trong nhà xác huyện Thạch Bồi. Gian phòng nhỏ tối tăm vẫn giống hệt như một năm về trước, không có gì thay đổi. Bác sĩ Quế đã ở nhà xác chờ chúng tôi, đứng đợi cùng với anh ta còn có lãnh đạo bộ phận pháp y của Công an huyện Thạch Đan tên là Quản Kỳ Kim. Bác sĩ Quản đã ngoài 50 tuổi, có thể coi là tiền bối của chúng tôi, lần này, ông đảm nhiệm công việc ghi chép.
Đầu tiên, chúng tôi kiểm tra một cách hệ thống thân thể và tứ chi của Tôn Tiên Phát, không thấy có bất cứ vết tổn thương nào.
"Chà chà, chăm chút bản thân chu đáo thật đấy." Bác sĩ Quế nói. "Cả người sạch sẽ trắng trẻo thế kia."
"Có vẻ như anh ta là một người rất chăm chỉ, ở nhà có một mình cũng quét dọn sạch bong." Tôi nói.
"Ồ, chưa biết chừng là do 'cỏ non' của anh ta quét dọn giúp cũng nên." Đại Bảo cầm dao phẫu thuật lên, vừa cạo đầu thoăn thoắt vừa nói.
Khi tóc của Tôn Tiên Phát được cạo sạch sẽ, toàn bộ vết thương ở vùng chẩm đã lộ ra hoàn toàn.
"Hai mép vết thương tù, quanh mép vết thương có đường nứt toác dọc theo chiều da, trong vết thương có thể nhìn thấy cầu nối tổ chức (Cầu nối tổ chức (tissue bridge) : Khi vật tày đập mạnh lên cơ thể người sẽ khiến cho da và tổ chức mềm bị xé rách. Do là bị xé rách chứ không phải bị cứa đứt bởi vật sắc nhọn nên bên trong vết thương vẫn còn những sợi tổ chức (mô liên kết, mạch máu và thần kinh chưa hoàn toàn đứt rời) nối liền với nhau, gọi là cấu nối tổ chức. Đây là một trong những căn cứ để xác nhận vết thương do vật tày gây ra). " Tôi cầm lấy kẹp cầm máu, vừa kiểm tra miệng vết thương, vừa nói rõ tình hình khám nghiệm để bác sĩ Quản ghi lại. "Đáy vết thương đã chạm tới mảng xương sọ vỡ, có thể khẳng định là gãy xương theo kiểu vỡ vụn xương sọ."
Tôi dùng cồn lau chùi cẩn thận xung quanh vết thương, nói: "Đây là vết thương giập rách điển hình do hung khí tày tấn công vào đầu gây rách da hình thành nên. Mọi người xem, da ở xung quanh vết thương bị trầy xước, tại sao lại như vậy?"
"Bề mặt của hung khí thô ráp, mặt tiếp xúc lớn hơn vết thương." Kiến thức lý thuyết của Đại Bảo rất vững.
"Vậy sẽ là vật gì?" Tôi chống hai tay lên thành bàn giải phẫu, vận động phần cổ đã bắt đầu cứng đờ. "Liệu có phải là gậy gỗ lớn?"
Thấy chúng tôi vẫn lề mề chưa chịu động dao giải phẫu phần đầu thi thể, bác sĩ Quản tỏ ra sốt ruột: "Chuyện đó đâu có gì quan trọng, chúng ta biết được hình thù đại khái của hung khí gây thương tích là được rồi. Nhanh lên nào, tôi không còn trẻ được như các anh, cái lưng già của tôi đã mỏi nhừ rồi đây này."
Ba người chúng tôi đều đang đứng trước bàn giải phẫu, ngoài bác sĩ Quản, không còn ai để ghi chép nữa, thế là tôi cũng không muốn nói gì thêm, cúi xuống, bắt đầu rạch mở da đầu của nạn nhân.
Phía dưới vết giậo rách đúng là tương ứng với vị trí xương sọ vỡ vụn kéo dài từ vùng chẩm tới tận vùng trán dọc theo đáy sọ.
"Ồ, lực tác động mạnh thật đấy, xương sọ vỡ đến mức này cơ mà!" Bác sĩ Quế kêu lên.
" alt="Truyện [Pháp Y Tần Minh Hệ Liệt] Lời Khai Câm Lặng" />Truyện [Pháp Y Tần Minh Hệ Liệt] Lời Khai Câm Lặng- " alt="9 tựa game giải nhiệt cho mùa Hè nóng nực" />9 tựa game giải nhiệt cho mùa Hè nóng nực
Huawei, nhà cung cấp các giải pháp CNTT-TT (ICT) hàng đầu thế giới, ngày hôm nay chính thức công bố smartphone Ascend P7 phiên bản Arsenal. Sản phẩm hỗ trợ công nghệ 4G LTE mới này tái định nghĩa về sự xuất sắc của chiếc smartphone với một hat trick (thuật ngữ nói về một cầu thủ ghi 3 bàn thắng trong một trận đấu) tính năng dành cho các fan trung thành nhất của CLB Bắc Luân Đôn.
Huawei Ascend P7 nổi bật giữa đám đông với lớp vỏ kim loại đen bóng bẩy sử dụng công nghệ Corning Gorilla Glass 3 nổi tiếng để tăng cường khả năng bảo vệ. Phiên bản Smartphone độc quyền Arsenal này in biểu tượng khẩu thần công trứ danh của CLB khắc chìm rất tinh xảo ở mặt sau của máy dưới lớp vỏ Gorilla Glass 3 rất chắc chắn. Với những trải nghiệm “rất Arsenal”, Huawei đã thiết kế đặc biệt rất nhiều chủ đề (themes) để thích ứng với bất kỳ tâm trạng nào của fan trong đó có rất nhiều menu Arsenal. Phiên bản Arsenal Edition P7 cũng có hàng tá các ảnh nền biểu tượng Arsenal với các hình ảnh từ các tượng đài sân Highbury, các cảnh ở sân Emirates ngày và đêm, và lễ kỷ niệm giành FA Cup 2014.
Chiếc smartphone Huawei Ascend P7 với vẻ đẹp kiểu thủ công hỗ trợ màn hình full HD 5-inch, hoàn hảo cho giải trí với độ phân giải full 1920 x 1080. Huawei Ascend P7 là chiếc smartphone đa phương tiện (multimedia) mạnh mẽ và phiên bản Arsenal sử dụng tính năng này đển mang đến trải nghiệm tuyệt vời cho các fan Arsenal với những trận bóng đá hay nhất thế giới được cài đặt sẵn như FIFA 14. Để giúp các fan cập nhật thông tin, Huawei giới thiệu ứng dụng mới Yakatak thông minh để cập nhật về các trận bóng đá khi chúng diễn ra và một kết nối trực tiếp độc đáo đến những người bạn trên mạng xã hội của bạn để buôn chuyện (chat) về Arsenal và câu lạc bộ.
" alt="“Dế” cho các fan của Arsenal" />“Dế” cho các fan của Arsenal- Nhận định, soi kèo Arema FC vs Bali United, 15h30 ngày 3/2: Tiếp tục thắng lợi
- Nhận định, soi kèo Osasuna vs Sociedad, 0h30 ngày 3/2: Chủ nhà tự tin
- Thực hư việc VGG phát hành A.V.A tại Việt Nam
- Linh Kiếm gây bão ngày ra mắt, quá tải các server
- Nữ phóng viên Hàn xinh xắn khiến fan bóng đá rung rinh
- Nhận định, soi kèo AS Roma vs Napoli, 2h45 ngày 3/2: Trở ngại lớn
- Truyện Hổ Tế
- Truyện [Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
- Xung đột nảy lửa của 2 gamer nổi tiếng chỉ vì LMHT và Dota 2
-
Nhận định, soi kèo Monterrey vs Necaxa, 8h05 ngày 2/2: Chiến thắng đầu tay
Phạm Xuân Hải - 01/02/2025 07:20 Mexico ...[详细] -
Những điều studio game Việt thiếu nhưng có thể khắc phục
Và thực tế, các studio game trong nước như Divmob, Tofu Games, B-gate, Joy Entertainment, M.D, Colorbox, Emobi Games, ZoyGame hay Weplay…cũng đã cho ra đời hàng loạt game di động có chất lượng rất cao và nhiều lần xuất hiện ở các vị trí dẫn đầu trong các kho ứng dụng như App Store, Google Play và cả việc phát hành sang Trung Quốc, một nước có nền sản xuất game rất mạnh hiện nay. Tất cả những sản phẩm do các studio trong nước sản xuất, nếu so với các game quốc tế hoàn toàn không thua kém. Thậm chí, rất nhiều cơ quan truyền thông nước ngoài còn đánh giá rất cao các sản phẩm game di động do người Việt làm ra.
Tuy nhiên, có một thực tế, mặc dù tạo ra những game chất lượng như trên, ngoại trừ một số doanh nghiệp hoạt động trong lĩnh vực mobile còn biết đến, còn lại đa số người Việt đều không biết rằng trong nước có các studio có thể làm game Việt chất lượng như trên. Nguyên nhân chính, đó là các studio này gần như chưa quan tâm đến vấn đề truyền thông và vẫn chỉ làm vì đam mê là chính.
Đây là một điều đáng tiếc, bởi sau thành công của Flappy Bird, các cơ quan truyền thông trong nước đã có cái nhìn rất khác về game, đặc biệt là các game di động. Họ sẵn sàng ủng hộ tất cả các sản phẩm game do người Việt làm ra, nhằm thúc đẩy sự phát triển của nó. Việc này được các kênh truyền thông từ chính thống, đến các kênh thông tin về game triển khai trong thời gian dài gần đây và hoàn toàn miễn phí.
" alt="Những điều studio game Việt thiếu nhưng có thể khắc phục" /> ...[详细] -
Trung Quốc chuẩn bị thành lập team League of Legends toàn 'mỹ nhân'
LoLadieslà một đội tuyển League of Legends gồm các game thủ nữ không chuyên của Trung Quốc. Mặc dù LoLadiescũng đã từng tham gia các giải đấu, song họ chỉ làm điều này để giải trí bởi vì các thành viên trong nhóm đều có công ăn việc làm ổn định như bình luận viên, quản lý, hoặc người mẫu. Và do tính chất công việc khá bận rộn cho nên nhóm đã giải tán, mỗi người theo đuổi một mục đích riêng.
Nhưng vào tuần trước, Sherry - cựu thành viên của LoLadies đã tiết lộ rằng một đội tuyển League of Legendsnữ chuyên nghiệp sẽ được thành lập dưới sự tổ chức của OMG, thậm chí cô còn đăng tải hình ảnh địa điểm luyện tập của cả nhóm:
Sherry cũng cập nhật hồ sơ cá nhân Tencent Weibocủa mình nói rằng cô ấy sẽ là người quản lý của đội, được gọi vui nhộn là OH MY GIRL:
Thật không may, OMGvẫn chưa đưa ra thông tin chính thức nào do vậy, đây vẫn chỉ được coi là một tin đồn. Tuy nhiên, nếu điều này trở thành sự thật, tôi rất háo hức để chờ xem một tổ chức kỳ cựu như OMGlàm thế nào để đưa đội tuyển nữ này tiến được bao xa. Và sau tất cả, phụ nữ luôn được chào đón trong eSports.
Hữu Trung - theo gamesinasia
" alt="Trung Quốc chuẩn bị thành lập team League of Legends toàn 'mỹ nhân'" /> ...[详细] -
Sự ra đi của Toàn Shinoda và bài học cuộc sống cho giới trẻ
Cùng với Wanbi Tuấn Anh, việc giã từ cuộc đời khi còn quá trẻ của Toàn Shinoda đã mang lại nhiều xót thương cho người ở lại. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, có lẽ mỗi người đều tự thấy mình may mắn hơn họ vì còn cơ hội để thực hiện những mơ ước, cũng như thể hiện tình cảm đối với những người mình thương yêu. Trong nhiều ngày qua, cư dân mạng Việt thể hiện những dòng chia sẻ cảm xúc hơn, sâu lắng hơn. Dường như sự ra đi đột ngột của một tài năng trẻ khiến họ sống chậm lại để rút ra những bài học đáng quý cho cuộc đời mình.Sống vì đam mê, không lãng phí thời gian
Là cựu học sinh của THPT Chuyên Hà Nội Amsterdam, nhận học bổng toàn phần của trường đại học top 20 tại Mỹ... bảng thành tích đáng nể này đủ để bất cứ ai cũng phải khâm phục khả năng học tập của Toàn Shinoda. Nhưng điều khiến nhiều người phục anh, là việc lựa chọn quay về cống hiến cho đất nước thay vì ở lại phát triển sự nghiệp nơi xứ người. Đây là suy nghĩ rất tiến bộ mà thế hệ trẻ cần học hỏi. Bởi anh đã không phụ công nơi đã sinh thành và nuôi dưỡng mình để có được thành công trong hiện tại.
Toàn Shinoda học giỏi, nói tiếng Anh chuẩn. Anh không ngần ngại chia sẻ kinh nghiệm học tập của mình qua các video trên Youtube. Nhiều bạn trẻ không khỏi tiếc nuối khi công trình của anh còn đang dang dở, và họ vẫn còn trông chờ những bài học tiếp theo. Là một trong những người tiên phong đưa vlog du nhập vào Việt Nam, với thái độ làm việc nghiêm túc, Toàn Shinoda đã truyền tải những nội dung nóng hổi của giới trẻ dưới góc nhìn hài hước nhưng cũng rất thâm thúy và sâu sắc.
Bạn đọc tên Nam chia sẻ: “Không thể tin vào mắt mình khi đọc được tin anh đã qua đời. Một chàng trai năng nổ vui vẻ hài hước và đầy tài năng lại ra đi một cách đột ngột như thế. Chính anh là người đưa tôi đến với vlog. Xem các clip của anh ngoài sự hài hước vui nhộn thì trong đó ẩn chứa rất nhiều bài học khiến tôi phải suy nghĩ. Tôi đã xem rất nhiều vlog của các bạn khác nhưng vẫn thích anh nhất vì toát lên vẻ chín chắn và trưởng thành hơn. Vậy là từ nay tôi sẽ không còn được xem các vlog mới của anh nữa rồi”.
Những năm tháng học tập ở nước ngoài đem lại cho anh kinh nghiệm sống quí giá, và cách tư duy của những người trẻ hiện đại. Quay về Việt Nam, làm việc cho ngành ngân hàng, một công việc có thu nhập khá nhưng anh đã chọn hướng đi riêng cho mình, là tự tạo lập sự nghiệp với lĩnh vực tư vấn du học và các hoạt động trên Youtube. Anh cho rằng cần làm chủ công việc của mình thay vì đi làm thuê cho người khác. Toàn Shinoda là tấm gương của một người biết sống vì đam mê, không ngại thất bại. Những điều anh làm được ở độ tuổi của mình có mấy ai? Điều đáng học hỏi ở anh là thái độ sống nhiệt tình với cuộc đời, không để lãng phí một phút giây nào để làm những việc có ích.
Sống chân thành với bạn bèTrong album để nhớ về chàng ca sĩ Wanbi Tuấn Anh có ca khúc Nụ cười còn mãi với những ca từ xúc động: “Khi tôi khóc là ngày tôi bước đến cuộc đời, niềm hân hoan với bao tiếng cười. Khi tôi vui là ngày tôi đã lớn khôn rồi, và mọi người vẫn ở bên tôi”. Câu hát này gợi liên tưởng đến câu nói “Khi ta sinh ra, mọi người cười còn ta thì khóc. Hãy sống sao cho khi ta chết đi rồi, mọi người khóc còn ta thì cười!". Có ai từng nghĩ mình sẽ sống được bao nhiêu năm, làm được bao nhiêu việc và khóc cười bao nhiêu lần hay không? Duy chỉ có chào đời và chết đi là mỗi người chỉ được làm một lần trong đời mà thôi.
27 năm trên cuộc đời là quá ngắn ngủi đối với người trẻ nhiều hoài bão như Toàn Shinoda. Anh để lại niềm tiếc thương vô hạn với mọi người. Một người sống chân thành với bạn bè, khi mất đi, những ấn tượng tốt đẹp về con người này sẽ còn lưu giữ trong lòng họ. Có lẽ vì thế, những câu nói trách móc cuối cùng của người bạn thân 20 năm gây xúc động hơn cả. Vì với bạn bè, anh còn nợ họ những hứa hẹn.
Hơn hết, họ mất đi một thói quen chuyện trò, vui đùa cùng người bạn thân. Phải hết sức kìm nén, người đó mới có thể viết được những dòng tâm sự xúc động mà xót xa như vậy. Quãng đời tuy ít ỏi nhưng hết sức ý nghĩa khi anh mang lại niềm vui cho mọi người, đem lại niềm tin và cảm hứng trong công việc và học tập. Bởi chính ảnh hưởng tích cực đến thế hệ trẻ của anh đã là một sự cống hiến lớn lao. Như một chú chim họa mi, bằng giọng hát của mình, anh đã hát hết những khúc ca đẹp về cuộc sống.
Nói lời yêu thương khi còn có thểCuộc sống không lường trước điều gì, người còn đó nay bước đi vội vã như vậy nào có sự báo trước. Chuyện tình của anh và An Nguy có lẽ đã kết thúc lặng lẽ, ở thời điểm nào chỉ người trong cuộc mới biết. Nhưng dù không còn bên nhau, tình cảm với những ngày tháng yêu thương vẫn còn trong tim mỗi người. Người ở lại bao giờ cũng đau đớn hơn cả. Một bạn trẻ chia sẻ: “Sáng giờ đọc tin một bạn hot vlogger qua đời. Mình thấy thương cảm cô bạn gái ở xa. Yêu xa, về không được bao lâu, phải xa nhau, giờ thì xa luôn, có về cũng không còn người để gặp. Cảm giác cuộc sống đã ngắn ngủi rồi, tuổi trẻ còn ngắn ngủi hơn. Xa nhau để nhớ nhau nhiều hơn, nhưng xa nhau làm gì khi bên nhau chưa bao giờ đủ? Cuộc sống ác lắm, xa một tí, đã cho xa luôn rồi. Ai mà không sợ, nhưng ai có thể ngờ? Cho nên cứ sống trọn đam mê, yêu đời và tự tìm cho mình thanh thản, bình yên trong tâm hồn đi”.
Theo Zing
" alt="Sự ra đi của Toàn Shinoda và bài học cuộc sống cho giới trẻ" /> ...[详细] -
Kèo vàng bóng đá Arsenal vs Man City, 23h30 ngày 2/2: Khó cho Pháo thủ
Hư Vân - 02/02/2025 11:55 Kèo vàng bóng đá ...[详细] -
Những điều game thủ phân vân nhất khi chơi game
Suy nghĩ của bộ não rất phức tạp, nó không đơn thuần là phát ra tín hiệu trả lời phủ nhận hay khẳng định mà còn suy xét nhiều khía cạnh để tính ra hướng đi có lợi cho bản thân nhất. Người chơi theo thời gian càng ngày càng khó tính, họ chẳng còn hào phóng lao vào đầu tư như trước mà không phân vân trước sau.
Game lậu hay không?
Trước khi cày kéo bất cứ sản phẩm nào thì câu hỏi được đặt ra đầu tiên là game này có phải game lậu không?. Khó trách người chơi nghi ngờ khi chuyện hàng ngày phải chơi game lậu, game rác diễn ra thường xuyên như ăn cơm bữa. NPH không đủ khả năng hoặc không muốn mua game chính thống hay bom tấn về. Nguốc gốc mập mờ chưa xác minh khiến game thủ chơi trong tâm lý lo lắng căng thẳng. Sự lo lắng này xuất phát từ kinh nghiệm có từ trước đó, chơi một thời gian lỗi xảy ra liên tục, ban quản trị làm ngơ hoặc chập chạp fix lỗi. Nghiêm trọng hơn là chúng dễ dàng sập bất cứ lúc nào do hack hoặc NPH đóng vì hết lý do để khai thác.
Người chơi chỉ sẵn sàng bỏ công sức ra đầu tư khi thấy game duy trì lâu dài và an toàn. Họ không thể chịu nổi tình cảnh đang cày kéo say mê thì ngày hôm sau bỗng dưng không thấy cả trang chủ ở đâu. Tức giận, tìm kiếm trong vô vọng bởi các đơn vị kinh doanh đã xóa mọi dấu vết liên lạc và game thủ đành an ủi “tự làm tự chịu”.
NPH uy tín ra sao?
Chất lượng, quy mô của NPH liên quan trực tiếp tới game. Người chơi thông qua kinh nghiệm của chính mình và bạn bè để tự định hình ra tiêu chuẩn một NPH được coi là ổn, tàm tạm. Sau đó họ sẽ quyết định đóng cọc tại đó chơi hết game này đến game kia chỉ thuộc về một đơn vị kinh doanh. Khi sản phẩm mới ra trên thị trường thì game thủ sẽ so sánh và phân tích để rút ra suy luận có nên đặt niềm tin vào chốn mới không?.
Cơ hội dành cho NPH dễ dàng chiếm một vị trí trong lòng người chơi là không khó nhưng chuyện giữ niềm tin ấy lâu dài và đáng thuyết phục hay chăng lại thuộc về lương tâm và trách nhiệm của bản quản trị. Đa số thất vọng thì nhiều mà hài lòng lại ít, điều này tạo nên tâm lý thâm căn cố hữu của game thủ là nghi ngờ tứ phía.
Nạp thẻ hay không?
Một vấn đề nan giải tiếp theo không ngoài chuyện phân vân nạp thẻ. Trung bình người chơi hầu hết đều đầu tư vào game với số lượng từ ít tới nhiều. Tuy nhiên số lượng này gia tăng hay giảm bớt còn tùy suy nghĩ của họ. Nạp thì đơn giản nhưng quan trọng game có xứng đáng để họ chi tiền hay được vài bữa lại ra đi. Không những thế game thủ thường đợi chờ ngày khuyến mãi để tiết kiệm. Cứ mỗi khi định nạp card thì lại nảy sinh lo lắng lỡ giờ nạp mà mai khuyến mãi thì sao. Vậy nên hành động này cứ dùng dằng khó quyết định tạo ảnh hưởng lớn tới việc chớp thời cơ như mua ngay vật phẩm đang giảm giá.
Theo Playpark
" alt="Những điều game thủ phân vân nhất khi chơi game" /> ...[详细] -
Truyện Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang
Lâm Tiểu Thanh sợ hãi đáp lại: "Các anh thư thư vài ngày cho tôi. Tôi sẽ cố gắng kiếm để trả. Chứ các anh ngày nào cũng đến đây thì sao tôi làm ăn được gì, như vậy cũng không có tiền trả cho các anh".
Tên đại ca hất giọng: "Được, cho cô em ba ngày, nếu không có tiền...". Hắn ta nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, thòm thèm nhỏ dãi muốn xơi cô ngay, nói: "Vậy thì cô em lấy thân mà xóa nợ nghe chưa ?".
- Vâng, vâng.
Nói xong cả đám kéo nhau đi. Lâm Tiểu Thanh rối bời đến luống cuống, tiền vay chúng nó những cả trăm triệu giờ cô đào đâu ra trong ba ngày tới chứ. Lẽ nào cứ như vậy mà tấm thân này bị làm nhục hay sao ?
Lâm Tiểu Thanh không biết làm gì bây giờ chỉ khóc trong tủi thân cô quạnh.
DINH THỰ LONG GIA...
- Ông chủ, gần đây bên khu ổ chuột rục rịch bọn giang hồ nghe nói mạo danh chúng ta.
Long Mặc, hắn là ông trùm của Hắc Vương Giả lại còn là tổng tài của tập đoàn Long Dương một người có tính máu lạnh, tàn nhẫn, ngông cuồng ngạo mạn thì không ai bằng hắn, đến cảnh sát cũng chẳng dám làm gì được hắn.
Hắn ngồi tựa thản nhiên ở ghế tay cầm điếu thuốc đang còn hút dở nhìn cảnh vật phía bên ngoài cửa sổ kính dinh thự. Hắn xoay ghế lại, tay cầm điếu thuốc tiện nhấc ly rượu ở trên bàn nhấp một ngụm.
Đôi đồng tử màu đỏ máu lóe sát khí dịch chuyển điểm nhìn dừng trên người Á Viêm - Trợ lí của hắn. Á Viêm lạnh sống lưng cụp mắt không dám nhìn Long Mặc, đổ mồ hôi lạnh.
Long Mặc cong môi cười nham hiểm: "Ba ngày nữa đến đó".
Á Viêm lắp bắp: "V, vâng. Vậy tôi sẽ đi sắp xếp ạ".
Nói rồi cậu ta cun cút chuồn khỏi phòng hắn, ra ngoài quệt quệt mồ hôi trên mặt.
- Dọa, dọa chết tôi mất rồi. Cái ánh mắt đó thật khủng khiếp.
Không hề chậm trễ, đúng ba ngày sau hắn đến khu ổ chuột nọ. Chiếc Roll Royce Cullinan đen đi phía trước theo sau đó là dàn xế sang không kém nối đuôi theo sau đậu cách xa bên ngoài khu ổ chuột.
Á Viêm mở cửa xe cho hắn. Hắn bước xuống trên người mặc bộ vest đắt đỏ khoác một chiếc áo vest dài chạm đến bắp chân y như một quý tộc vương giả, đôi tay đeo bao tay da màu đen, mùi nước hoa thơm nồng. Hắn để vài người ở lại canh chừng số còn lại theo hắn vào bên trong khu ổ chuột. Long Mặc ngậm một điếu thuốc rồi châm lửa, hắn hút một hơi dài rồi tiến vào bên trong, theo sau hắn cả một tốp người mặc vest đen bành trướng khí thế.
Người dân trong khu ổ chuột ai nấy cũng sợ hãi chạy nép đi một góc không dám nhìn. Thật hung dữ quá.
Lúc này đám côn đồ lại đến nhà Lâm Tiểu Thanh một lần nữa. Lâm Tiểu Thanh chạy ra với số tiền ít ỏi trong tay ngay đã bị tên chó đó cho ăn bạt tai sưng bên mặt. Cô ôm má không dám khóc tiếng nào, khúm núm sợ hãi.
Tên đại ca bắt đầu chửi bới: "Mày đùa tao phải không ? Đây mà gọi là tiền à ?".
Tên đại ca bắt đầu giở mặt biến thái, xoa xoa tay, rồi liếm mép mình giống như đang đói khát thèm thuồng.
Lâm Tiểu Thanh khiếp đảm là lên: "Mấy người cút ra, tính làm gì tôi chứ ?".
Tên đại ca nói: "Chỉ cần lấy thân báo đáp là nợ nần của em anh sẽ xóa một nửa, chịu không ?".
- Đừng, đừng có qua đây.
" alt="Truyện Sinh Con Thuê Cho Ông Trùm Hắc Bang" /> ...[详细] -
Khi nhân vật game trở thành thần tượng
Mỗi tựa game đều được xây dựng với những cốt truyện khác nhau, khắc họa một cuộc phiêu lưu hay chuyện tình đẹp đẽ rung động lòng người nhưng nhìn chung, bạn đều sẽ phải đóng vai nhân vật mặc định cho trước để hành tẩu. Những nhân vật này lộng lẫy và đầy sức mạnh theo thời gian, NPC thì uy phong…tất cả tạo thành ấn tượng mạnh với người chơi, nhất là trong các sản phẩm nổi tiếng. Có lẽ vì sự tác động của ấn tượng trên quá sâu sắc và trải rộng ra nhiều quốc gia khắp thế giới, nên game thủ vô tình hâm mộ chính những nhân vật ảo này và coi họ thành thần tượng.Tiêu chí thần tượng trong game
Giống như ngoài đời thì thần tượng trong game của người chơi cũng cần đạt được yếu tố “chân, thiện, mỹ″. Ở bất kỳ hoàn cảnh nào, con người luôn muốn mình trở nên tốt đẹp hơn ngày hôm qua và hoàn hảo hơn vào ngày mai. Để chạm được đến cái đích rất chính đáng đó, ý thức của họ tự hoạt động và lựa chọn cho mình một hình mẫu hay nhiều hình mẫu để ngưỡng mộ, noi theo và làm đích phấn đấu. Game được thiết kế thông thường là đẹp mắt hơn thực tế rất nhiều, tạo cho chúng ta cảm giác chân thật đáng kinh ngạc. Vậy nên người chơi tự đặt thần thượng ảo của mình ngang hàng với thần tượng ca nhạc hay phim ảnh.
Một số nhân vật trong game rất nổi tiếng như Caitlyn, Sona trong Liên Minh Huyền Thoạihay Lara Croft của Tomb Raider đã gần như trở thành huyền thoại bởi số lượng fan lên tới hàng triệu người. Với vẻ ngoài nóng bỏng, đầy quyến rũ gây cuốn hút nơi người chơi cùng sự mạnh mẽ, cứng rắn khác xa với những bóng hồng chân yếu tay mềm trong cả đời thường và những tựa game khác. Vì thế, chúng nghiễm nhiên tiến hóa thành hình tượng của vẻ đẹp trong mắt phái nam và đối tượng phấn đấu trong mắt phái nữ.
Đó là về vẻ đẹp bên ngoài, vậy vẻ đẹp tâm hồn thì sao? Nếu ai đã từng chơi Tru Tiên thì nhân vật Bích Dao chắc chắn sẽ là thần tượng đầu tiên được họ nhắc tới bởi tinh thần hi sinh cho tình yêu. Bích Dao liều mình dùng Si Tình Chú đỡ đòn cho Trương Tiểu Phàm, mặc dù nhờ có Hợp Hoan Linh nhiếp lại một hồn nên không chết nhưng hôn mê vĩnh viễn.
Hình ảnh này đã đánh động thật sâu vào trái tim người chơi và khiến họ yêu mến Bích Dao một cách cuồng nhiệt. Hình ảnh bộ áo xanh của nàng cũng nổi tiếng theo trở thành trang phục ưa thích cho những dịp cosplay.
Ảnh hưởng của những vị thần tượng ảo
Nếu như đã xác định được một nhân vật trở thành thần tượng của mình thì chắc chắn, bạn sẽ vô tình hay cố ý bị tác động bởi tất cả những gì liên quan đến họ. Ăn mặc, đi đứng, nói chuyện hoặc thậm chí phẫu thuật thẩm mỹ bề ngoài cho giống là chuyện rất bình thường với các fan. Dừng ở mức độ vừa đủ sẽ khiến con người trở nên tốt đẹp lên vì dù sao, việc có một cái đích để phấn đấu cũng tốt hơn là tự mày mò tìm kiếm.
Thần tượng trong game thì không phức tạp như ngoài đời, phải học giỏi chăm ngoan này nọ nhưng quan trọng là tinh thần cùng ý chí của những đối tượng này lại thật đáng nể. Vượt mọi gian khó để tìm được kho báu trí thức nhân loại, vùng dậy trước nghịch cảnh để chống lại kẻ thù, đức tính yêu thương bạn bè sẵn sàng hi sinh khi gặp nguy hiểm,…khiến thần tượng ảo trở nên đặc biệt theo cách riêng của mình. Mặc dù bị xây dựng sức mạnh một cách quá đáng và không tưởng nhưng ít nhất, họ hoàn toàn thuyết phục được người chơi thông qua cách làm và cách sống của mình chứ không giả dối như một số thần tượng ngoài đời.
Theo Playpark
" alt="Khi nhân vật game trở thành thần tượng" /> ...[详细] -
Nhận định, soi kèo Juventus vs Empoli, 18h30 ngày 2/2: Khó tin Bianconeri
Hư Vân - 02/02/2025 04:35 Ý ...[详细] -
King Online 2 lỡ hẹn game thủ, lùi ngày Closed Beta
Được biết, King Online 2đã hoàn thiện 100% về mặt dịch thuật Việt hóa game và đang được thử nghiệm nội bộ. Tuy nhiên, ngoài gameplay ra còn có rất nhiều các hoạt động, tính năng khác liên quan đến trải nghiệm của người chơi. Do đó, một trong những lí do kéo dài quá trình thử nghiệm nội bộ đó là để các NSX Quốc tế có thời gian phát hiện thêm các lỗi game và sửa các lỗ hổng bảo mật, tránh việc game thủ bị “hack game”.
Đại diện của NPH MCC cho biết: “Hiện chúng tôi đang hợp tác với các NSX game mobile quốc tế để xử lý hết các lỗi dù là nhỏ nhất trong game. Sau khi thảo luận, chúng tôi đã đi đến kết luận cuối cũng vì lợi ích game thủ. Đó là lùi ngày ra mắt chính thức King Online 2 để game thủ chờ đợi thêm chút thời gian, nhưng bù lại có thể trải nghiệm một tựa game thật hoàn thiện”.
Bên cạnh đó NPH MCCorpcũng công bố một lịch trình cụ thể nhằm “xoa dịu” các game thủ. Chi tiết như sau:
- 20/6 phát Giftcode,
- 23/06 cho tải bộ cài,
- 10h10' ngày 24/06 bước vào giai đoạn Closed Beta.
Trong khoảng thời gian chờ đợi này, người chơi cũng có thể thử trải nghiệm game qua 2 phiên bản nước ngoài.
Tải phiên bản Trung Quốc
Tải phiên bản Canada
Trang chủ: http://lmhb.mobay.vn/
Fanpage: https://www.facebook.com/lienminhhuyenbi
July.N
" alt="King Online 2 lỡ hẹn game thủ, lùi ngày Closed Beta" /> ...[详细]
Nhận định, soi kèo Nữ Mazatlan vs Nữ Chivas Guadalajara, 10h05 ngày 3/2: Thêm một lần vùi dập
Hoàng hôn buông xuống, xa xa truyền đến tiếng thở dài từ phía con đường mòn nhỏ hẹp lượn quanh dưới chân núi Hắc Phong cách Ngưu Đầu thôn hơn ba mươi dặm về hướng Tây.
Theo hướng con đường nhỏ đi tới là một thiếu niên độ chừng mười một, mười hai tuổi. Da mặt hắn trắng nõn, quần áo trên người mặc dù rách rưới nhưng lại sạch sẽ. Đôi mắt tiểu tử đó to tròn kèm theo vẻ mặt uể oải tạo cho người mới nhìn có cảm giác thật thà, nhút nhát, nhưng lại không kém phần ngây thơ, chất phác. Chẳng qua là, hình ảnh một thằng nhóc nhỏ tuổi mà giờ này còn đang lang thang giữa rừng núi hoang vu không một bóng người, khá là quỷ dị. Buổi chiều tối tại nơi đây thường có mãnh thú qua lại, mà một đứa bé như này lại không nên xuất hiện mới đúng.
Càng làm cho người khác kinh ngạc hơn là mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng hắn lại vừa đi vừa thở dài, vẻ mặt mang theo chút đau lòng.
"Phương Quý ta đây, đường đường là dòng dõi của Tiên Nhân, ba tuổi biết leo cây, năm tuổi bắt cá, bảy tuổi đại chiến với toàn bộ trẻ nhỏ ở thôn không địch thủ, tám tuổi có thể cãi nhau cả ngày với góa phụ nhà họ Hoa. Bổn thiếu gia thiên tư kinh diễm, sinh ra đã bất phàm, tựa như anh hùng tịch mịch..."
"Không phải chỉ là trộm của Vương lão thái một con gà thôi sao, đám kia làm sao dám xách đao đến tìm ta bắt đền..."
".....Thế thì làm sao?"
".....Chắc do thủ đoạn trộm gà của ta còn chưa đủ giỏi, thế mà lại bị tóm!...."
....
Thằng nhóc họ Phương vừa đi vừa lắc đầu, nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân.
Tia nắng cuối cùng của buổi chiều tà đang dần vụt tắt, cả đất trời được che phủ bởi màn đêm u tối. Tại nơi hoang sơn dã lĩnh này, gió thu thổi qua khiến cho từng khóm cỏ hoang lay động hợp tấu cùng âm thanh xào xạc của khu rừng xung quanh tạo ra cảm giác rờn rợn ghê người. Phương Quý thầm sợ hãi, nói: "Truyền thuyết nói là ban đêm trên núi hay xuất hiện yêu ma quỷ quái ăn thịt người, không lẽ ta thật sự gặp phải thứ đó chứ?"
"Không được, không thể tự hù dọa mình vậy được."
Càng nghĩ càng sợ, hắn liền lắc lắc cái đầu nhỏ, thầm nghĩ: "Nhưng mà ta là dòng dõi tiên nhân, trời sinh đã giỏi, nếu như tiểu yêu tiểu quỷ có thật, chẳng lẽ lại dám đến trêu chọc ta? Mà thôi, bây giờ nên tìm chỗ ẩn núp trước đã! Dù sao ta cũng không đi sâu vào trong núi, tạm trú ở nơi này qua một đêm, sáng sớm ngày mai quay về nói với Tiên Nhân lão tổ tông cho ta thêm mười năm nữa, bọn họ còn ai dám bất kính với ta..."
Vừa nghĩ vậy, lòng liền thấy thoải mái, hắn bèn quan sát trái phải đánh giá tình hình.
Hiện tại, đang ở nơi rừng sâu núi thẳm, gió thu làm cho con người ta cảm thấy khó chịu vô cùng, điều Phương Quý nên làm bây giờ là tìm một nơi tránh gió. Vừa đi được vài bước, hắn liền thấy có một tòa mộ hoang đã bị phá hủy hơn một nửa nằm ở phía bên trái sườn núi. Trước ngôi mộ, có một tấm bia được dựng thẳng đứng, hai bên trái phải là các ụ đất nhấp nhô, vừa vặn có thể chắn được gió. Thấy vậy, hắn liền vui vẻ, ba chân bốn cẳng vọt lẹ tới một hõm đất kế bên ngôi mộ, đút hai tay vào trong áo, ngoan ngoãn nằm xuống.
Phương Quý thoải mái nằm bắt chéo hai chân, nhìn bia đá kế bên, hình như là của một ông lão họ Lục, tên Hối, bèn nói: "Lục lão huynh, hôm nay gia môn ta có nạn, mượn chỗ của ông tá túc một đêm. Chờ ngày nào đó lão tổ tông Tiên Nhân tới đón ta trở về, lúc đó ta phát đạt, nhất định quay trở lại lập cho ông một cái bia mới thật đẹp. Buổi tối xin ông giúp ta quan sát kỹ bốn phía, tránh cho bọn dã thú đui mù bén mãng tới tha giày ta đi mất..."
Vừa nói nhảm, tay hắn vừa sờ soạng vào đồng tiền nhỏ đang đeo trên ngực, lòng yên tâm được một chút.
........
Tên nhóc này thật gan dạ, thực sự dám nằm ngủ kế bên ngôi mộ, chưa được bao lâu thì đã mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp. Trong giấc mộng, hắn thấy Tiên Nhân lão gia đang từ trên trời bay xuống, bọn phú hào ở Ngưu Đầu thôn tranh nhau nịnh bợ hắn, dâng lên nào là thịt heo, đầu gà, màn thầu; tay trái hắn ôm ấp Hồng Bảo Nhi, tay phải ôm lấy góa phụ họ Hoa, miệng nhét đầy thức ăn dầu mỡ, cười lớn ha ha!...
Gió xào xạc, thổi qua triền núi, làm lá cây phát ra âm thanh rào rào vang dội.
Xa xa dường như truyền tới tiếng yêu ma đang gào thét, đất đai mơ hồ rung chuyển nhẹ.
Chẳng biết từ lúc nào, từng âm thanh kỳ quái mơ hồ vang lên tựa như từng cơn gió thổi luồng qua khe đá, lại tựa như tiếng chồn hoang khóc lóc thảm thiết nơi mộ phần.
Phương Quý đột nhiên tỉnh lại, lau nước miếng đang chảy dài trên mép, cảm giác bụng đói cồn cào.
Sáng ngày hôm qua, hắn đã chén sạch sẽ con gà mà mình vừa trộm được.
Đến sáng hôm nay ra cửa, vì giữ lại chút sĩ diện cuối cùng, hắn không thèm qua nhà tên đồ tể họ Lý ăn chực điểm tâm. Cho nên từ sáng đến giờ, trong bụng không có một hạt cơm, mà lại lang thang hơn ba mươi dặm đường núi, hắn sớm đã da bụng dính da lưng rồi.
Trong lòng nảy lên suy nghĩ, Phương Quý quyết định đi ra ngoài tìm đồ ăn. Nhớ lại con đường đi qua ban nãy, hắn thấy có một con suối nhỏ ở hướng Nam, nói không chừng còn có thể bắt được mấy con cá mập ú để nướng ăn. Nghĩ là làm, hắn liền bò dậy, nương theo ánh trăng, bước thấp bước cao mò mẫm vào rừng sâu.
Tại nơi rừng sâu hoang dã, bụng lại đói, vừa nghĩ tới mùi vị ngon lành của cá nướng, hắn như được tiếp thêm động lực. Lần mò trong rừng sâu hơn ba bốn dặm đường, cuối cùng hắn cũng nghe được tiếng nước chảy róc rách phía trước. Nhất thời mừng rỡ, liền tiến về phía trước mấy bước, nhưng vừa quẹo qua một khúc quanh dưới chân núi, Phương Quý ngẩn người, trợn tròn hai mắt khi nhìn thấy hình ảnh phía trước.
Trăng trên trời hôm nay sáng tỏ, soi rõ hiện trường thê thảm chung quanh; mùi máu tanh xộc lên mũi nồng nặc.
Phương Quý thấy rõ có một tiểu nha đầu đang đứng trên sườn núi. Nàng kia chừng sáu bảy tuổi, thấp hơn Phương Quý một cái đầu, mặc bộ y phục màu trắng vừa cao quý vừa tinh xảo. Tóc tiểu nha đầu thắt bím cài mấy món trang sức tuyệt đẹp, nhìn giống như từ trong tranh bước ra. Mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng nàng đã có vài phần ung dung hoa quý.
Chỉ là... lúc này đang trong hoang sơn dã lĩnh, làm sao lại xuất hiện một tiểu nha đầu được nhỉ?
Mấu chốt là, lúc nàng ta quay sang đây, con ngươi Phương Quý chợt co rút lại.
Cách chỗ tiểu nha đầu ấy đứng chưa tới mười trượng, có hai con quái vật khổng lồ đi ra từ trong bóng tối. Mỗi một con đều cao hơn một trượng, miệng đầy răng nanh, máu đỏ theo khóe miệng chảy xuống. Chân trước của nó tựa hồ còn to hơn bắp đùi của Phương Quý, móng vuốt như cương đao sắc bén, bấu chặt vào lớp đất đá, cái đuôi rũ xuống, đong đưa theo từng bước đi chậm rãi ép về phía trước...
"Trong núi Hắc Phong thực sự lại có sói ư?"
" alt="Truyện Cửu Thiên" />
- Kèo vàng bóng đá Girona vs Las Palmas, 03h00 ngày 4/2: Chủ nhà thất thế
- Truyện Xà Hạt Mỹ Nhân Của Lãnh Vương
- Xóa sticker khỏi Facebook Messenger trên Android, iOS
- Vì sao game thủ hay giấu nghề?
- Nhận định, soi kèo Radnicki 1923 vs OFK Beograd, 22h59 ngày 3/2: Xây chắc top 8
- Truyện Dạ Hi
- Ca khúc chế vui nhộn dành cho game thủ FA