" Con hiểu rồi thưa ba!”, Trình Tranh ngoan ngoãn nghe theo.
Bữa tối kết thúc vô cùng vui vẻ, hai bên cha mẹ rất hài lòng, chào tạm biệt rồi về. Lộ Vy tỏ vẻ khó hiểu: “ Anh thật sự sẽ đi à?"
Trình Tranh nhếch môi cười rồi trả lời: “ Tại sao lại không? Không lâu nữa Phi Phi sẽ là người của Trình gia, hẹn hò trước kết hôn là một điều rất bình thường”.
“ Anh Trình ơi anh Trình! Trước mặt chị Vy Vy không cần phải diễn đâu, chị ấy phe chúng ta mà”, Hình Phi.
Anh vòng tay qua eo cô rồi kéo sát vào người: “ Anh đâu có diễn, em nên chấp nhận đi Phi Phi, lấy anh làm chồng”.
Hai cô gái ngây người không biết nói gì, sao hôm nay anh lại cư xử lạ đến vậy. Hình Phi cảm thán: “ Anh bệnh rồi!".
“ Chúng ta đi thôi Phi Phi”, anh nắm lấy tay cô rồi đưa vào trong xe.
Lộ Vy nhìn chiếc xe rời đi mà không khỏi tự nhủ: “ Hôm nay anh ấy bị làm sao vậy chứ?”
An Hạ đang ở trong phòng bệnh chăm sóc cho bác hai, cô gọt trái cây nhưng tâm trí lại nghĩ vu vơ đến bữa tối của gia đình Trình Tranh và vợ sắp cưới. Vì không tập trung nên cô nhỡ cắt vào ngón tay: “ Ưm~”.
Hàn Châu nghe tiếng cô thì lo lắng đi đến xem: “ Em có làm sao không Hạ Hạ?"
“ Em không sao! Chỉ chảy máu chút thôi”.
“ Để anh đi lấy băng cá nhân đến”, anh rời phòng đi mua.
Bác hai lấp lửng: “ Cháu xem Hàn Châu sốt sắng thế nào kìa?... Hạ Hạ à! Bác cũng lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng không được ổn định, cháu nên suy nghĩ đến chuyện kết hôn. Ngày xưa bác đã hứa với ba mẹ cháu trước khi nhắm mắt phải tận tay dắt cháu vào lễ đường, thấy cháu hạnh phúc thì bác mới yên lòng”.
An Hạ cảm thấy khó xử, cô gượng gạo đáp: “ Ai nói bác sức khỏe yếu, bác nhất định sẽ sống đến trăm tuổi, còn phải thấy con cháu đầy đàn mới được".
Lúc này Hàn Châu đi vào, anh nhẹ nhàng băng lại vết thương của cô.
Hôm nay đi làm, chưa kịp ngồi xuống thì Trình Tranh đã gọi An Hạ đến: “ Kể từ hôm nay cô sẽ làm việc cùng với phòng thư ký”.
An Hạ mừng rỡ vì như thế có thể dời bàn làm việc: “ Thật sao ạ? Vậy tôi sẽ dọn đi ngay".
“ Ai bảo là phải dọn đi?... Người và bàn làm việc vẫn ở ngay đó, ý của tôi là phòng thư ký nói gì thì cô làm đó".
Nụ cười tắt hẳn trên môi, cô nghi vấn: “ Vậy... tôi có cần phải ra ngoài hay không thưa Trình tổng?”
Anh đưa thẻ tín dụng cho cô rồi yêu cầu: “ Ra ngoài mua cà phê và bánh ngọt cho phòng thư ký, mật khẩu là sáu số 1”.
Cô nhận lấy thẻ rồi ra ngoài phòng thư ký hỏi từng người một, mỗi người đều uống một loại nước và bánh khác nhau khiến cô bối rối.
“ Phiền cô quả thư ký Chu!”, một trong những thư ký nói.
“ Không có gì đâu, tôi sẽ về nhanh nhất có thể”, cô vui vẻ hồi đáp rồi chạy đi ngay.
Tác Giả:Ngoại Hạng Anh