Bãi cỏ rộng lớn,ệnKhíNữNghịchThiênPhúcHắcTháiTửô tô chim oanh thỏa sức bay lượn. Sắc xuân chợt đến chợt đi, cuối cùng, sau một hồi mưa xuân dễ chịu phủ xuống đại địa, trong đô thành Hiên Viên Thành của Trung Tử quốc hiện ra một mảnh ấm áp của mùa hè, cỏ cây tươi tốt, muôn vàn loại hoa đua nhau tỏa sắc khoe hương.
Mặc dù sương mờ che phủ Hiên Viên Thành, che cả dòng sông uốn lượn chảy xuôi, nhưng nước sông vẫn trong suốt, ánh sáng lấp lánh từ mặt nước vẫn ánh lên hàng liễu xanh hai bên bờ sông, điều đó lại càng tôn lên vẻ kiều diễm của phong cảnh nơi đây.
Giờ phút này, trên sông thuyền hoa qua lại đông nghịt, trên thuyền hoa lớn nhất để đầy điêu lan ngọc triệt(1), quyên sa vũ động, ti trúc lượn lờ. Từ xa đã thấy xa hoa, tiếng ca múa vui vẻ, tiếng nói cười thấp thoáng.
Một nhóm quý công tử tiên y cẩm tú đang ăn uống linh đình, một bên vừa thưởng thức mỹ thực vừa nếm chút rượu thơm, một bên thì ngâm thi làm phú, ngắm nhìn vũ cơ(2) ca múa trước mặt. Phía đối diện bàn tiệc của nhóm quý công tử, vài vị nữ tử quý tộc phong tình vạn chủng đang nói nói cười cười, thỉnh thoảng xấu hổ lén nhìn về phía nhóm nam tử.
Trong đó có một nữ tử mặc áo bào màu tím thêu hoa nổi bên trên, tay áo mềm mại che phủ thắt lưng, váy áo màu xanh điểm chút hoa đào, khuôn mặt trái xoan, dung nhan nghiễm nhiên trở thành mỹ nữ đứng đầu nhóm nữ tử.
Lúc này, nàng có chút không yên lòng, thỉnh thoảng nhìn về phía bờ sông như đang chờ đợi cái gì. Đột nhiên, ánh mắt mềm mại như nước của nàng sáng ngời, nở nụ cười tươi, chỉ vào bờ sông nói: “Di? Điện hạ, vị hôn thê của ngươi tới tìm ngươi kìa! Ngươi còn không mau cho thuyền cập bờ, chào đón nàng nha!”
Mọi người nghe vậy đều theo ánh mắt của nàng nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử dáng người mảnh khảnh đang đứng bên bờ sông. Nhìn qua thì đúng là một thiếu nữ trong độ tuổi thanh xuân, trên người mặc một kiện y phục màu lục mỏng manh thường thấy, trong ngày mùa hè lại mặc một kiện y phục bằng lụa mỏng như vậy, khiến người ta khi nhìn nàng đều cảm thấy có chút thú vị. Dáng người tinh tế lung linh mặc một thân y phục mỏng như thế càng đẹp hơn. Nắng trời chiều phía sau như vầng hào quang được tỏa ra từ người nàng, khiến nàng trông càng giống như tiên nữ hạ phàm.
Mái tóc dài của nàng nhẹ nhàng đung đưa, đuôi tóc bay loạn một chút, đen tuyền mềm mại, đón gió mà bay, tôn lên dung nhan như họa, đoan trang thiên thành. Ngũ quan xinh xắn kia như được tỉ mỉ khắc trên khuôn mặt ngọc sáng bóng, mỗi một đường nét đều giống như tụ tập ngàn vạn tinh túy đất trời mà thành, hoàn mỹ khiến người ta vừa nhìn liền không tự chủ được mà nín thở.
Lúc này, nàng đang kiễng chân nhìn về phía bên này, ánh mắt nóng rực dừng trên người nam tử xuất chúng nhất trong nhóm quý công tử – Dực vương.
Dực vương Quân Khanh Duệ nhìn thấy nàng lại nhăn mày kiếm, mặt lộ vẻ chán ghét nói: “Đón nàng làm gì? Chướng mắt!”
Nghe hắn nói như vậy, một vị quý công tử mặc tử y ngồi bên cạnh liền trêu ghẹo: “Đừng như vậy nha, ai mà chẳng biết Dực vương phi chính là đệ nhất mỹ nhân Trung Tử quốc. Lại nói, nàng đối với với vương gia là một mảnh thâm tình. Vương gia gọi lên đây cho chúng ta ngắm một chút nha!”
“Kêu nàng lên làm cái gì, đệ nhất mỹ nhân thì sao? Chẳng qua chỉ là đồ ngu xuẩn ngay cả nói đều không nổi mà thôi, căn bản là không xứng với điện hạ phong thái trác tuyệt của chúng ta. Chỉ có Diệp Nhi tỷ tỷ cùng vương gia mới là một đôi trời sinh!” Bạch Như Ngọc mặc một thân váy dài hồng nhạt thêu trăng cùng hoa nghe vậy, liền lộ ra vẻ hờn giận cùng phẫn uất.
Dực vương tuấn mỹ lại văn võ song toàn, ngoại trừ thái tử ra thì hắn chính là nam tử xuất chúng nhất Trung Tử quốc. Đối với mọi người lại ôn nhu săn sóc, không giống tính tình lạnh nhạt của thái tử, khiến người ta khó có thể tới gần như vậy. Nam nhân giống như Dực vương, nàng còn không dám mơ tưởng, dựa vào cái gì người ngu xuẩn như Thịnh Y Diễm lại chiếm được?
Bạch Như Ngọc vừa dứt lời, người đầu tiên phát hiện ra Thịnh Y Diễm là Tiêu Diệp Nhi lại như oán giận trừng mắt nhìn nàng ta liếc mắt một cái, mặt lại mang ý xấu hổ nhìn Dực vương, nói: “Ngọc nhi muội muội chớ nói bậy, Thịnh tiểu thư là được thái hậu tứ hôn cho Dực vương, ta cũng có hôn ước từ nhỏ, lời này sao có thể nói loạn? Hơn nữa, dung nhan ta xấu như vậy sao có thể cùng Thịnh tiểu thư so sánh?”
“Người ta vốn chính là nói thật thôi! Diệp Nhi tỷ tỷ của chúng ta là đệ nhất tài nữ Trung Tử quốc, sao người ngu xuẩn lại không có tài cán gì như Thịnh Y Diễm có thể so sánh được với tỷ? Vương gia nói có phải không?” Bạch Như Ngọc nói xong, vài vị quý tiểu thư ngồi đây đều phụ họa theo.
“Đúng vậy, Diệp Nhi tỷ tỷ còn tốt hơn cái đồ ngu xuẩn kia. Ai chẳng biết Thịnh Y Diễm chỉ là bình hoa(3)! Cho nàng lên thuyền thì khí chất chúng ta cũng bị hạ thấp!”
“Ai nói không đúng đâu, chẳng qua xem bộ dáng chảy nước miếng của nàng khi nhìn vương gia thật đúng là thú vị, không bằng kêu nàng đi lên giúp chúng ta mua vui?”
Nhóm quý nữ đều cười rộ lên, ngay cả nhóm vũ cơ bên kia cũng ngừng lại, hướng Dực vương nói: “Nhóm vũ cơ chúng ta cũng muốn ngắm qua phong thái của đệ nhất mỹ nhân đâu. Cầu vương gia đón Thịnh tiểu thư lên thuyền cho chúng ta nhìn một cái a!”
Quân Khanh Duệ có chút do dự, lại đúng lúc này, Tiêu Diệp Nhi quay sang phía hắn, nói: “Điện hạ, nhìn vẻ mặt lo lắng của Thịnh tiểu thư hẳn là có việc gấp gì tìm người đi? Ta trông nàng đáng thương như thế, liền đón nàng lên đi thôi.”
Thấy nàng ta lộ ra vẻ mặt thỉnh cầu cùng lo lắng, Quân Khanh Duệ ôn hòa cười, nói: “Diệp Nhi thật thiện lương! Vậy, đem thuyền hoa cập bờ đi.”
Tiêu Diệp Nhi cúi đầu ngượng ngùng cười, trong mắt lại có tia tính kế âm độc chợt lóe qua.
Một lát sau, Thịnh Y Diễm liền đứng trên thuyền hoa, nàng si ngốc nhìn Quân Khanh Duệ đang được mọi người vây quanh, từ trong lòng run run lấy ra một cái hà bao, cắn môi dưới cố lấy dũng khí, nói: “Vương… Vương gia… Đây… Đây là hà bao… Ta… Ta thêu… Thêu cho vương gia...”
Thanh âm của nàng dễ nghe lại êm tai, nhưng lại lắp bắp, một câu đứt quãng, nói đi nói lại mãi không xong, khẩn trương đến độ chảy mồ hôi đầm đìa. Do khẩn trương nên ngay cả thở cùng nuốt nước miếng cũng quên, vừa dứt lời liền có một chút nước miếng từ khóe môi nàng tràn ra.
Tuy là mỹ nhân, nhưng vì động tác ngây ngốc này, còn có vẻ mặt khiếp nhược cùng si mê kia, lại còn bộ dáng vừa nói với Dực vương vừa chảy nước miếng thực ghê tởm, khiến dung nhan mỹ miều liền bị phá hư hầu như không còn chút nào. Nhất thời, mọi người trên thuyền liền cười ha ha, có hai vị quý nữ còn âm dương quái tính(4) học theo cách nàng nói mà nói chuyện với nhau.
“Ai nha, đây là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ngay cả nói cũng không nói được, lại muốn đạt được tâm của vương gia, thật sự là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!”
Nghe âm thanh cười vang của mọi người, vốn gương mặt Thịnh Y Diễm khẩn trương liền đỏ ửng, càng không nói lên lời. Nàng cứ đứng nơi đó, tự ti cúi đầu, nước mắt quanh tròng.
Có điều bộ dáng tự ti này của nàng lại không có người thương tiếc. Tiêu Diệp Nhi hướng vài tên vũ cơ nháy mắt một cái, nhóm vũ cơ liền vây quanh, cười vui vẻ cướp hà bao trong tay nàng.
“Công phu thêu thùa của đệ nhất mỹ nhân Trung Tử quốc như thế nào a?”
“Ai nha, vẫn biết Thịnh tiểu thư thêu được không dễ chút nào, chúng ta liền giúp nàng giao hà bao cho vương gia là được.”
“Hà bao gì mà làm như bảo bối, còn sợ chúng ta thấy mới lạ sao!”
…
Đây là hà bao nàng vì vương gia mà vất làm ra. Vì thêu nó, mười ngón tay của nàng đều bị kim đâm thành tổ ong. Sao có thể để đám vũ cơ này đụng vào? Nàng muốn tự tay giao cho hắn.
Thịnh Y Diễm gắt gao nắm chặt hà bao, biết nàng sẽ hành động như thế, nhóm vũ cơ càng tranh nhau giành giật. Các nàng người túm một cái, ta giật một cái, chỉ nghe ‘rẹt rẹt’ một tiếng, nháy mắt quần áo mùa hè trên người Thịnh Y Diễm liền bị xé rách, da thịt trên cánh tay cùng trước ngực bị lộ ra ngoài.
Thịnh Y Diễm cũng bị đám người đẩy đến cạnh thuyền, không biết ai huých nàng một cái, nàng ngã ngồi trên sàn. Nàng hốt hoảng ôm cánh tay che da thịt bị lộ lại. Lại thấy hà bao nắm chặt trong tay đã bị cướp đi từ bao giờ, nàng cả kinh, bất chấp thân mình bị lộ, giống như bị điên rồi, nhảy dựng lên muốn cướp lại hà bao, trong miệng không ngừng hô: “Ngươi… Ngươi… Các ngươi… Còn… Không mau… Trả lại… Trả lại hà bao… Cho ta!”
Ai ngờ nàng vừa bắt được hà bao, liền có ba nữ nhân vây quanh nàng, tiếp đó, nàng bị đẩy một cái, trọng tâm không vững liền hướng phía dưới ngã xuống.
Nàng thậm chí không kịp thét to, ‘tùm’ một tiếng đã rơi xuống nước. Nàng không đề phòng liền uống phải mấy ngụm nước bẩn.
Cũng may, thuyền hoa đang đậu bên bờ, nước gần bờ cũng không sâu lắm. Chỉ là khi nàng thật vất vả đứng lên, lại nhìn thấy nhóm quý công tử cùng quý nữ kia đều đứng trên thuyền cười nhạo nhìn nàng.
“Ha ha, xem bộ dạng chật vật kia của nàng, trên đầu còn có bèo đâu. Một thân đầy nước bẩn, thối hoắc, giờ lại càng giống cóc ghẻ hơn!”
“Ngươi, ngươi, các ngươi, cho ta… Ha ha, hai chữ cũng đều nói không xong, cười chết ta, tiếng kêu của cóc ghẻ chắc cũng không như nàng a!”
“Đệ nhất mỹ nhân quả nhiên không giống người thường a, thật sự là tiếc thay cho dung nhan này!”
…
Bạch Như Ngọc một bên cười nhạo một bên giật lấy hà bao trong tay vũ cơ, khinh bỉ nói: “Thêu thô như này mà không biết xấu hổ lấy ra ngoài, thực không sợ mất mặt a! Còn muốn vương gia đeo trên người? Ngươi không xứng!”
Nàng ta nói xong liền xé rách hà bao, hà bao kia vừa rách, nàng ta liền vứt xuống dưới chân đạp đi đạp lại, vẫn chưa hết giận, lại nhặt lên quăng vào trong nước. Hà bao kia cứ như vậy mà bị ngấm nước sông.
Thịnh Y Diễm muốn đi vớt hà bao, dưới tình thế gấp gáp lại uống hai ngụm nước. Trong lúc nhất thời, tiếng cười trên thuyền lại lớn hơn nữa. Mắt thấy hà bao chìm hẳn xuống nước, nước mắt liền chảy ra, ngẩng đầu uất ức nhìn về phía Quân Khanh Duệ đang đứng trên thuyền.
Các nàng giễu cợt nàng như thế, nàng đều không sao, nhưng nàng chỉ nghĩ tới cảm nhận của hắn, hắn cùng nàng có hôn ước, hắn là phu quân tương lai của nàng a!
Có điều, nàng lại nhìn thấy Quân Khanh Duệ đứng trên thuyền hoa lạnh lùng nhìn nàng. Khuôn mặt tuấn dật vô song kia thậm chí còn lộ ra vẻ trào phúng cùng chán ghét.
Thịnh Y Diễm cả người run run đứng lên, chỉ cảm thấy tâm đều giống như cái hà bao kia, bị xé rách thành từng mảnh nhỏ. Lại đúng lúc đó, Tiêu Diệp Nhi đứng dậy, nhíu mi giương giọng nói: “Thịnh tiểu thư rơi xuống nước, còn không mau kêu người đưa Thịnh tiểu thư lên bờ đi!”
Lát sau, Thịnh Y Diễm được vài tên vũ cơ đưa lên bờ. Tiêu Diệp Nhi đi tới choàng áo ngoài của mình lên người Thịnh Y Diễm, ôn nhu khuyên nhủ: “Thịnh tiểu thư một người chạy tới nơi này, tuy bây giờ là mùa hè nhưng nước sông vẫn khá lạnh, Thịnh tiểu thư vẫn nên mau mau trở về đi thôi.”
“Diệp Nhi tỷ tỷ quan tâm nàng làm chi. Mau quay lại thuyền a, vương gia đang chờ tỷ đâu!” Bạch Như Ngọc tiến lên lôi kéo Tiêu Diệp Nhi.
Thịnh Y Diễm sững sờ nhìn Tiêu Diệp Nhi đi lên thuyền, nhìn Quân Khanh Duệ vốn lạnh lùng đứng nơi đó lại nghiễm nhiên cởi áo choàng thêu kỳ lân xuống ôn nhu phủ lên người Tiêu Diệp Nhi. Lại ngây ngẩn nhìn thuyền hoa rẽ nước mà đi, nước mắt rơi thành chuỗi dài. Một đám dân chúng đi ngang qua, hướng nàng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Đúng vậy, nàng chính là bình hoa, ngay cả nói đều nói không liền mạch, nào xứng đôi với hắn. Cũng chỉ có người như Tiêu tiểu thư, là đệ nhất tài nữ mới xứng đứng bên người hắn. Có phải nàng trăm đắng ngàn cay thích hắn nhưng lại cứ si ngốc nhìn hắn như vậy đều là sai lầm, đều làm bẩn hắn, nên bị thế nhân chỉ trích. Nhưng… Nàng không thể khống chế lòng mình a, làm sao bây giờ…
Mười ngày sau, vào ban đêm, trăng thanh gió mát, ánh sáng mờ ảo chiếu xuống đình viện yên tĩnh. Trong hoa viên sau phủ thái phó của thái tử, lá cây cùng muôn hoa yên lặng khoe sắc tỏa hương dưới ánh trăng. Không khí tràn ngập hơi nước sau cơn mưa, hương cỏ cây thoang thoảng khiến người ta thư thái. Thỉnh thoảng truyền đến tiếng côn trùng kêu, nhất thời khiến cho người ta cảm thấy an bình.
Nhưng mà lúc này, đột nhiên có một tiếng kêu run run lại bén nhọn, đánh vỡ không gian an tĩnh trong hoa viên này.
“Ngươi… Nói… Nói cái… Cái gì? Là thật sao… Thật sự là Dực vương… Vương gia đưa cho… Đưa cho ta? Không… Không có khả năng… Hắn… Không… Không đưa ta… Đưa ta hưu thư… Ngày mai… Là đại… Đại hôn của… Của chúng ta…”
Thịnh Y Diễm không tin nhìn chằm chằm Tiêu Diệp Nhi trước mặt. Nàng bây giờ kích động cực kỳ, thanh âm run run, gương mặt đỏ bừng, hốc mắt đầy nước, giọng nói tràn đầy vẻ không thể tin nổi, sợ hãi cùng khiếp đảm.
Hai gò má vốn hồng hào giờ đây không còn chút huyết sắc, càng trở nên trắng nõn. Cánh môi hồng nhuận giờ lại nhợt nhạt như hoa hải đường màu trắng run rẩy sau cơn mưa. Đôi mắt to tròn sáng ngời hiện lên vẻ kinh hoàng.
Thấy sắc mặt nàng trắng bệch, Tiêu Diệp Nhi lại khanh khách nở nụ cười, đùa cợt nhìn nàng, nói: “Ngày mai là ngày đại hôn của các ngươi thì như thế nào? Hắn sẽ đến cưới ngươi ư? Không phải là ngươi nghĩ đến bản thân có danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Trung Tử quốc liền khiến Dực vương quỳ gối dưới gấu váy của ngươi chứ? Thật buồn cười! Dực vương cũng không phải nam tử nông cạn như vậy. Ngươi ngay cả cầm kỳ thư họa mọi thứ đều không thông, lại nói lắp ba lắp bắp, không nói nổi một câu đầy đủ, mỗi ngày chỉ biết theo sau vương gia chảy nước miếng, ánh mắt như hoa si, vương gia sao có thể xem trọng! Người trong lòng hắn vẫn chỉ có mình Tiêu Diệp Nhi ta. Ngày mai là đại hôn của ta cùng Hiên công tử, ta đã nói với vương gia, nếu ngày mai hắn đến cướp tân nương, ta liền bỏ lại hết thảy cùng hắn đi. Ngươi nói, trước đây hắn đã đem tín vật ngọc bội đại biểu thân phận Dực vương phi tặng cho ta, nghe xong lời này của ta, ngày mai hắn còn có thể đến cưới ngươi cái phế vật này nữa không? Dù cho Thịnh Y Diễm ngươi có đẹp đến mấy, ta cũng đem mỹ mạo của ngươi biến thành trò cười lớn nhất trong thiên hạ, đem danh hiệu đệ nhất mỹ nhân này của ngươi dẫm nát dưới chân!”
Tiêu Diệp Nhi vì kích thích Thịnh Y Diễm mà nói nhiều đến nỗi hơi thở cũng có chút không thông thuận. Một lời nói xong, lạnh lùng nhìn bộ dáng lung lay sắp đổ của Thịnh Y Diễm, trong ánh mắt tràn ra sung sướng cùng tàn nhẫn. 顶: 24399踩: 64244
Chị Thanh Nga (mặc áo hoa) và mẹ ở sân bay Tân Sơn Nhất. Ảnh: P.T.
Khi hoà bình sắp lập lại, người chồng Mỹ của bà phải về nước, không thể mang theo vợ con. Một mình nuôi ba con nhỏ, cuộc sống của bà khó khăn đủ điều.
Lúc đó, bốn mẹ con bà đưa nhau đến thuê phòng trọ ở đường Thoại Ngọc Hầu, quận 11 ở. Lúc này, bé Thanh Nga đã hơn 10 tuổi.
Chủ trọ của bà là một gia đình giàu có. Một lần em trai người này đến chơi, nói nhà có bốn người con trai nên rất thích có con gái. Họ muốn xin bé Thanh Nga làm con nuôi. Nghe họ có của ăn của đề, người mẹ trẻ đồng ý.
‘Họ giàu có, Thanh Nga sẽ sướng’, bà Tâm nói. Khi làm giấy cho con, bà Tâm lấy giấy ghi địa chỉ người cho cẩn thận để sau này, cuộc sống khá hơn sẽ đến đón con gái về.
Nghe mẹ nói về ở với ba nuôi sẽ có nhiều đồ chơi, được ăn kem, đi chơi công viên bằng xe ô tô, bé Thanh Nga khi đó rất vui. Em nhanh chóng lên xe cho ba nuôi chở về.
‘Nó đi được mấy ngày thì nhớ mẹ nên đòi về. Nó về, tôi đánh, bắt đi làm con nuôi bằng được. Nó gào khóc, nhất định không chịu đi, tôi càng đánh đau hơn. Bị đánh đau quá, con mới mếu máo lên xe cho ba nuôi chở về lại’, bà Tâm nhớ lại lúc cho đi đứa con gái với người chồng đầu.
Đứng nhìn theo dáng con khuất dần, nghe tiếng khóc của bé Thanh Nga vọng lại, bà Tâm như đứt từng khúc ruột. Người mẹ ấy chỉ biết tự động viên, ở nơi mới con gái sẽ được ăn no, mặc đồ đẹp...
Chị Thanh Nga và em gái Linh Nga gặp nhau sau hơn 44 năm thất lạc. Ảnh: P.T.
Hoà bình lập lại, bà Tâm đưa các con về quê ở Phù Cát định cư. Trước khi dọn hành lý, bà đến nơi người đàn ông đã cho con để đón con gái về nhưng người này đã chuyển chỗ ở. Bé Nga lúc này cũng được đổi tên thành Nguyễn Thị Ngọc Hà.
Hỏi những người quen không ai biết bé Nga đã đi đâu, bà Tâm ra về trong buồn bã. Ngồi trên chuyến xe khách về quê người mẹ ấy nghĩ tứ bề. ‘Không biết, con bé bị người ta đưa đi đâu, có được yêu thương hay lại chịu cảnh bị hắt hủi, đối xử tệ’, người mẹ ấy nói như tự sự.
Bà cho biết, khi đó, xem phim có cảnh những đứa trẻ đi làm con nuôi bị đối xử tệ, bà chỉ biết lặng lẽ ngồi khóc vì thương con. ‘Tôi hối hận lắm’, bà Tâm tự trách mình. Suốt những năm sau đó, bà liên tục bắt xe từ Bình Định vào TP.HCM tìm con nhưng vô vọng.
Năm 1990, bà được qua Mỹ đoàn tụ cùng chồng. Trước khi đi bà dặn người con gái út, do đã có gia đình ở quê nên không muốn đi theo mẹ và anh trai, ở nhà tìm chị giúp mẹ.
Vợ chồng chị Đặng Thị Linh Nga, con gái út bà Tâm gửi hồ sơ của Thanh Nga nhờ chương trình Như chưa hề có cuộc chia ly tìm chị suốt mấy chục năm nhưng không thấy.
Giây phút mẹ con bà Tâm đoàn tụ. Ảnh: Như chưa hề có cuộc chia ly
‘Cứ nhắc đến chị là mẹ khóc. Mẹ nói, mẹ hối hận vì đã cho chị đi’, chị Linh Nga nói về mẹ. Mấy chục năm liền, mỗi lần từ Mỹ về thăm quê bà Tâm lại tá túc nhà bà con ở quận 8 để tìm con gái. Bà đến chỗ trọ mấy mẹ con bà ở năm xưa, đến nhà người đàn ông cho con, hỏi thăm những người bà biết và cả người chủ trọ nhưng chẳng ai trả lời được câu hỏi: 'Bé Thanh Nga đang ở đâu, có khỏe không?' cho bà.
Ngày 2/6, trong chương trình Như chưa hề có cuộc chia ly, nước mắt bà không ngừng rơi khi được gặp con gái. ‘Nếu không tìm được con bé chắc tôi chết không nhắm mắt được đâu’, bà Tâm nói, mắt ầng ậc nước.
Được nhà báo Thu Uyên - MC chương trình gọi lên sân khấu gặp con, nước mắt người mẹ già không ngừng rơi. Đưa đôi tay nhăn nhèo vì tuổi già bà ôm chặt lấy cô con gái đã xa cách bấy lâu.
Mẹ con chị Linh Nga cũng được gọi lên sân khấu gặp chị. Giây phút gia đình họ đoàn tụ, dưới hàng ghế khán giả ai cũng khóc vì xúc động.
Nhà báo Thu Uyên cho biết, đáng lẽ, mẹ con bà Tâm sẽ được gặp nhau sớm hơn. Nhưng do lúc đăng ký tìm chị, vợ chồng chị Linh Nga đăng ký số điện thoại của chồng chị. 5 năm trước, chồng chị đã mất, vì thế, chương trình liên lạc rất khó khăn. Vì thế, chương trình phải về tận Phù Cát để xác minh thông tin.
Chuyến bay rơi ở quận 12 và cuộc trở về nhòe nước mắt sau 44 năm
44 năm trôi qua, nhiều đứa trẻ trên chuyến bay định mệnh đã trở về Việt Nam, mang theo khát khao tìm lại mẹ, nhưng mẹ ở nơi đâu để giấc mơ đoàn tụ vẫn cứ mãi xa vời…
Thí sinh nhỏ tuổi đội Hương Hồ có phần trình diễn rất xúc động.
Dù khán giả vỗ tay nhiệt liệt nhưng Tùng Dương lại không có cảm nhận tương tự. Anh cho rằng Minh Như chọn sai bài, không phù hợp với thể loại dân ca. Theo Tùng Dương, thí sinh 17 tuổi cần xác định rõ dòng nhạc, thể loại và cá tính của mình để có màu sắc riêng. Diva Thanh Lam cũng đồng tình với quan điểm này. Cả hai giám khảo cũng cho rằng Minh Như đang bắt chước bản gốc hoặc phong cách của các ca sĩ nổi tiếng như Beyoncé.
Nghe vậy, Hồ Quỳnh Hương liền bảo vệ học trò. Cô cho biết việc Minh Như hát dân ca là dụng ý của mình và sân khấu Nhân tố bí ẩnlà một trường học giúp thí sinh có thể thử sức với nhiều dòng nhạc khác nhau.
Ý kiến của giám khảo Tùng Dương đã khiến nhiều người xem chương trình bức xúc. Bạn Bùi Hạnh Nguyên bình luận: “Hay thế mà, Tùng Dương muốn các thí sinh vào vòng sau có sự đổi mới. Mà đổi thì chửi, còn không đổi thì bảo một màu”.Không ít cư dân mạng đồng tình rằng Tùng Dương, Thanh Lam đã quá khắt khe với thí sinh nhỏ tuổi.
Các ý kiến bình lận về giám khảo Tùng Dương
Tuy nhiên cũng có không ít khán giả bênh vực Tùng Dương. Họ cho rằng những gì anh góp ý cho Minh Như là hoàn toàn đúng và thí sinh này nên biết tiếp thu. Bạn Thịnh Phi bày tỏ ý kiến:“Minh Như đang thi thố để trở thành một ca sĩ. Và tôi không muốn nghe một ca sĩ Minh Như hát bài này giống ca sĩ này, hát bài kia lại giống ca sĩ kia. Các bạn trẻ yêu nhạc hãy tỉnh táo một chút mới giúp được Minh Như nhé, đừng thần tượng mù quáng như thế”.
… trong khi luồng quan điểm còn lại bênh vực anh rõ rệt
Trong đêm thi vừa qua (tối ngày 10/7), Tùng Dương đã khiến nhiều khán giả xem Nhân tố bí ẩn phải nghẹt thở vì quá căng thẳng khi đưa ra quyết định cứu thí sinh ở phút chót. Bởi lẽ, ba thí sinh rơi vào Top nguy hiểm gồm nhóm S Girl, nhóm Dolphins và Thanh Thảo đều sở hữu những thế mạnh, màu sắc riêng và đặc biệt là đều ngang tài, ngang sức.
S Girl là nhóm nhạc nữ gợi cảm, thường hát nhạc sôi động với vũ đạo bốc lửa nhưng âm nhạc thiếu chiều sâu. Trái ngược, âm nhạc Dolphins sâu sắc hơn, lại là nhóm nhạc toàn diện từ giọng hát, chơi nhạc cụ, sáng tác, chất riêng… nhưng thiếu đi một ‘mũi nhọn’ để tạo thành thương hiệu. Thanh Thảo, cô gái chuyên hát bán cổ điển, là một màu sắc hoàn toàn độc lập với tất cả thí sinh còn lại. Tuy nhiên những gì học trò Thanh Lam thể hiện vẫn chỉ ở mức sạch sẽ, chưa thể gọi là ‘làm cho tới’ trong mảng màu riêng rẽ của cô.
Chính vì thế mà cả 4 giám khảo đều phải căng não để đưa ra quyết định cứu ai, loại ai. Hồ Quỳnh Hương thường là giám khảo đưa ra quyết định ‘lạ’ nhất. Cô khá dứt khoát chọn ngay nhóm S Girl. Thanh Lam cũng không chần chừ chọn Thanh Thảo. Lúc này, Tùng Dương gần như "đông cứng" về cảm xúc. Anh bèn đề nghị Dương Khắc Linh chọn trước nhằm kéo dài thời gian thì nhạc sĩ này nhanh chóng chọn nhóm Dolphins, tức là mỗi thí sinh, nhóm nhạc đều đã có một phiếu của giám khảo. Bạn trai Trang Pháp cười hả hê vì chiêu đẩy ‘phần khó’ ngược trở về với Tùng Dương.
Thanh Lam nức nở trên ghế nóng.
Tùng Dương cũng vừa phá kỉ lục "câu giờ" trong việc đưa ra quyết định cuối cùng sau đêm liveshow vừa rồi. Anh bị Thành Trung liên tục nhắc nhở vì thời lượng chương trình đã cận kề. Mặc cho MC này rất nhiều lần mời chọn nhưng Tùng Dương vẫn chần chừ không thể nói gì.
Sau khi giằng xé nội tâm rất lâu, Tùng Dương mới cho hay nếu về tình, anh sẽ chọn Thanh Thảo vì yêu quý Thanh Lam, nhưng về lý, anh sẽ chọn Dolphins. Ngay sau đó, hai MC công bố S Girl có lượt bình chọn cao hơn, đồng nghĩa với việc Thanh Thảo phải dừng chân tại đây.
MC Gil Lê trông không khác gì một chàng trai.
Khi biết chắc chắn học trò mình không được đi tiếp, diva gạo cội ngồi dưới ghế nóng đã khóc không ngừng. Tuy nhiên, Thanh Thảo tuy rất xúc động nhưng khẳng định mình không buồn vì bị loại vì sau ba lần rơi vào top nguy hiểm. Cô xin lỗi Thanh Lam vì ‘đã cố gắng làm hết sức nhưng kết quả vẫn thế này’.
Sau cùng, hai MC phát biểu kết màn, khép lại đêm thi đầy kịch tính. Gil Lê với vai trò MC hậu trường tối qua đã gây sốc với hình ảnh khác lạ. Dù vẫn biết từ trước đến nay, cô thường khẳng định cá tính bằng ngoại hình nam tính của mình. Tuy nhiên đây là lần đầu tiên cô xuất hiện trong bộ dạng không khác gì một chàng trai. Một số khán giả cho rằng trông Gil Lê hao hao Tim và Đào Bá Lộc.
Khán giả so sánh vui Gil Lê và Đào Bá Lộc
Gil Lê gần đây đang là đối tượng bị ném đá của không ít người xem Nhân tố bí ẩn.Nhiều ý kiến cho rằng MC này dẫn chương trình nhàm chán, nhạt nhẽo, hay mắc lỗi và giọng nói kém hấp dẫn. Tuy nhiên, một số người dùng mạng quá khích còn thẳng thừng mạt sát, xúc xiểm giới tính của cô. Điều này khiến các fan của cặp đôi Gil Lê – Chi Pu hết sức bức xúc.
Cũng trong đêm thi, sự vắng mặt của thí sinh nữ xinh đẹp nhất Nhân tố bí ẩn Trương Kiều Diễm cũng khiến một số fan của cô xôn xao. Được biết, cô gái đến từ Đà Nẵng hiện đang nhập viện vì sốt xuất huyết. Do đó Kiều Diễm được phép vắng mặt trong tuần này.
Hoàng Yến bắt đầu được giới trẻ quan tâm nhiều hơn khi tham gia chương trình truyền hình thực tế “Học viện ngôi sao 2014” và đạt danh hiệu Á quân.
Sau khi giành giải thưởng, Hoàng Yến Chibi quyết định chuyển vào Sài Gòn sống và làm việc. Khoảng thời gian này, cô có nhiều sản phẩm âm nhạc được phát hành. Ngoài chăm chỉ chạy sô âm nhạc, Hoàng Yến còn tham gia đóng phim, quay quảng cáo. Nhờ chăm chỉ, Hoàng Yến tích lũy được số tiền không nhỏ.
Giữa năm 2015, Hoàng Yến mua được căn hộ chung cư tiện nghi tại quận 7, TPHCM với giá hơn 2 tỷ đồng.
Mới đây, mẹ cô còn tiết lộ, Hoàng Yến vừa chính thức mua căn nhà thứ 2. Vậy là sau hai năm Nam tiến, Hoàng Yến Chibi đứng tên 2 căn hộ chung cư tiện nghi ở độ tuổi 21. Điều này khiến cô nàng được không ít bạn trẻ ngưỡng mộ.
Sự chăm chỉ, chịu khó giúp Hoàng Yến mua được nhà ở độ tuổi còn rất trẻ.
Nội thất căn hộ mới được trang hoàng khá đẹp mắt.
Được biết, căn hộ rộng khoảng 106 m2, có 3 phòng ngủ.
Dù không mạnh tay sắm hàng hiệu để dành tiền mua nhà, nhưng thi thoảng Hoàng Yến cũng tự thưởng cho mình những món "hàng hiệu bình dân".
Cô cũng liên tục đi du lịch trong và ngoài nước mỗi khi rảnh rỗi.
Sự chăm chỉ của Hoàng Yến giúp cô có cuộc sống ổn định ở Sài thành đắt đỏ.
Angela Phương Trinh
Sinh năm 1995, nhưng so với các sao Việt cùng tuổi, Angela Phương Trinh bước chân vào làng giải trí sớm hơn hẳn. Với mức thu nhập cao từ diễn xuất, ca hát và quảng cáo..., cô nàng không tiếc tay sắm sửa cho cuộc sống của mình.
Chưa tròn 20, Phương Trinh đã sở hữu chiếc xe hơi đắt đỏ với giá lên đến 6 tỉ đồng.
Xuất hiện tại các sự kiện, Phương Trinh luôn trở thành tâm điểm khi diện đồ hàng hiệu có giá lên tới cả trăm triệu đồng.
Phương Trinh đeo đồng hồ Omega 400 triệu cùng điện thoại Vertu gần 800 triệu đồng.
Bất cứ lúc nào có thời gian rảnh, Phương Trinh lại mạnh tay sắm quần áo, giày dép hàng hiệu.
Những chiếc túi hiệu đắt đỏ của Phương Trinh.
Thời gian gần đây, Angela Phương Trinh dần thoát danh hiệu "người đẹp thị phi" nhờ hoạt động nghệ thuật chăm chỉ, nghiêm túc và có chiến lược phát triển hình ảnh phù hợp. Nhờ vậy, cô nàng ngày càng đắt show với mức giá cát-xê đáng nể.
评论专区