Bóng đá

Bé Cẩm My bị ung thư được bạn đọc ủng hộ gần 80 triệu đồng

字号+ 作者:NEWS 来源:Thời sự 2025-01-19 11:28:48 我要评论(0)

Cẩm My là đứa trẻ đáng thương trong bài viết "Xót xa bé gávô địch quốc gia tây ban nhavô địch quốc gia tây ban nha、、

Cẩm My là đứa trẻ đáng thương trong bài viết "Xót xa bé gái 6 tuổi bị ung thư đau đớn,éCẩmMybịungthưđượcbạnđọcủnghộgầntriệuđồvô địch quốc gia tây ban nha chắp tay cầu xin sự sống", đăng trên VietNamNet ngày 18/6. 

Số mệnh bạc bẽo với con nên đã mang đến căn bệnh ung thư quái ác vào tháng 3 năm ngoái. Sau nhiều ngày đau bụng quằn quại, bác sĩ phát hiện trong bụng của Cẩm My có một khối u lớn của vùng sau phúc mạc và phúc mạc. Đến tháng 5, con đã phải nhập viện Bệnh viện Ung bướu TP.HCM để điều trị. 

Bé Cẩm My tội nghiệp.

Từng toa thuốc hóa chất được đưa vào cơ thể non nớt của con. Đau đớn vì bệnh hành hạ, lại bị tác dụng phụ của thuốc khiến con hao mòn. Đôi mắt sáng trong dần tối lại, nụ cười cũng hiếm hoi, chỉ có nước mắt là thường trực trên gương mặt. Có lẽ đối với người làm cha mẹ, chẳng còn nỗi đau nào lớn hơn việc nhìn con mình bị "tra tấn" mà không có cách nào cứu giúp. Lại càng khổ sở hơn khi ngay cả tiền để cứu con cũng không xoay sở được.

Quê ở vùng ngoại ô thành phố Cần Thơ, vợ chồng chị Tâm vốn chẳng có đất đai canh tác, còn phải ở nhờ nhà cha mẹ. Trước khi Cẩm My bị bệnh, họ cật lực đi làm mướn, chi tiêu dè xẻn, chắt bóp dành dụm được hơn 40 triệu đồng, dự định sẽ dựng căn nhà nhỏ để xin cha mẹ ra ở riêng. Thế nhưng, chưa kịp làm nhà thì con gái út đã đổ bệnh. Tiền cứ như có cánh, lần lượt "bay" hết cả. Với chi phí hằng tháng của 2 mẹ con ở thành phố khoảng 10 triệu đồng, một mình anh Hiếu đi làm phụ hồ, thu nhập bấp bênh, chẳng lo được là bao. Vì vậy, họ phải vay mượn khắp nơi, nợ nần đã chồng chất. 

Đại diện Báo VietNamNet (phải) trao gần 65 triệu đồng do bạn đọc ủng hộ cho anh Hiếu, cha của bé Cẩm My.

Cuối tháng 6, khi không còn đường xoay sở, chị Tâm đã cầu cứu đến Báo VietNamNet. Sau khi hoàn cảnh của gia đình chị được đăng tải, hình ảnh cô gái nhỏ bé chắp tay cầu xin sự sống dường như đã lay động trái tim của nhiều độc giả. Ngoài số tiền 64.695.500 đồng do bạn đọc ủng hộ qua Báo VietNamNet, nhiều nhà hảo tâm cũng đã giúp đỡ trực tiếp cho bé Cẩm My hơn 15 triệu đồng. 

Nhận được món quà lớn từ những người xa lạ, vợ chồng chị Tâm không giấu nổi sự xúc động. "Gia đình em không biết phải nói gì để bày tỏ hết sự biết ơn của mình. Nhờ có Báo VietNamNet và bạn đọc giúp đỡ, con gái em mới có cơ hội để tiếp tục chiến đấu với bệnh tật. Em thành thật cảm ơn!", chị Tâm nghẹn ngào.

Chị Tâm cũng bày tỏ, gia đình chị sẽ dùng đúng mục đích số tiền được ủng hộ vào việc chữa bệnh cho con gái, để không phụ lòng những người đã yêu thương con.

Chàng trai Cơ Ho bập bõm tiếng Việt xin cứu cha bị sốt xuất huyết nặngGần 1 tuần mẹ về quê xoay sở tiền cứu cha bị sốt xuất huyết nặng mà chưa được, K’ Quyết lo lắng đến mất ngủ. Em thường lủi thủi ngồi nhìn vào phòng bệnh nơi cha em đang điều trị, mong mỏi tin tốt lành.

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

Vừa nhấc máy gọi điện hỏi thăm tình hình, lập tức nghe thấy tiếng khóc nức nở của mẹ mình ở đầu dây bên kia vang lên. Cha dượng của cậu lại đi cờ bạc, Hạ An Vũ nghe vậy cũng chỉ thở dài một hơi, khuyên răng mẹ chớ đau lòng, mấy ngày nữa cậu được lãnh lương, nhất định sẽ gửi tiền về cho mẹ ngay.

"Không được, lần này ông ấy thực sự gây họa rồi, bọn cho vay nặng lãi này nói nếu trong vòng một tuần không trả hết số ba trăm triệu thì sẽ bán nội tạng của ba mẹ bù vào. Con mau trở về đi hu hu."

"Ba trăm triệu?"

Hạ An Vũ như muốn nhảy nhỏm lên, bình thường nếu lỡ quá đà thì cũng chỉ tầm năm sáu triệu, với mức lương hiện tại cậu vẫn có thể miễn cưỡng lo được, bây giờ tận ba trăm triệu, còn dính đến cả bọn cho vay nặng lãi, dù không biết thực hư ra sau nhưng cậu vẫn phải về nhà một chuyến.

"Bây giờ con không xin nghỉ ngay được, nhưng sẽ tranh thủ trở về nhà sớm nhất."

"Ừ, con ráng sắp xếp về ngay đi, hôm qua ông ấy còn nghĩ quẩn định tự sát đấy hu hu."

"Con biết rồi, mẹ ngủ sớm đi."

Điện thoại vừa ngắt, Hạ An Vũ chán nản ngã ngồi ra sau, sàn nhà lạnh băng khiến trái tim cậu càng mệt mỏi hơn bao giờ hết, thiết nghĩ bây giờ có gấp rút trở về thì cậu cũng đào đâu ra ba trăm triệu chứ?

Cậu thất thần nhìn lên trên, tự hỏi không biết khi nào mới có thể kết thúc cuộc sống mệt mỏi này. Nhớ năm đó khi mẹ lấy ông ta, nhìn cái người cao lớn chân chất kia nào có ngờ lại sa sút đến ngày hôm nay. Cha dượng cậu vốn không phải người xấu, trước đây chuyên kinh doanh mặt hàng thủ công mỹ nghệ, nhờ vậy mới quen biết được mẹ cậu. Lúc công việc ăn nên làm ra, Hạ An Vũ cũng là một thiếu gia nhỏ được cả mẹ lẫn cha dượng cưng chiều, nhưng rồi một lần ông ấy bị người bạn chí cốt lừa hết toàn bộ tài sản lẫn nhà xưởng, cuối cùng bệ rạc, mỗi ngày không rượu chè thì cờ bạc, mặc dù chưa đến mức đánh vợ con, nhưng cũng làm gia đình lao đao không ít.

Bởi vì cha dượng cứ mãi đắm chìm trong nỗi đau thất bại không vực dậy được, một mình mẹ phải gánh vác lấy gia đình, còn Hạ An Vũ bắt đầu biết nhặt nhạnh từ vỏ chai lon nước để tích cóp phụ mẹ. Cũng may Hạ An Vũ học rất giỏi, năm nào cũng giành được học bổng vinh dự nên đỡ đần phần nào, nhờ thế dễ dàng vào được đại học, sau đó kiếm được một công việc tương đối tốt.

Mọi thứ trông có vẻ rất thuận lợi nhưng Hạ An Vũ lại dường như chẳng an ổn ngày nào bởi bao nhiêu tiền làm ra không phải đổ vào tiền sinh hoạt trên đất thành phố đắt đỏ thì toàn bộ số dư đều phải gửi về quê, vậy mà có đôi lúc mẹ cậu vẫn than vãn rằng không đủ.

Cậu chán nản chẳng muốn trải nệm ra nằm, tự bản thân mình co ro với những huyễn hoặc về cuộc sống tốt đẹp hơn, sau đó vô thức thiếp đi.

"Hắt xì!"

Sáng sớm vừa bước vào không gian tràn ngập hơi lạnh từ điều hòa tỏa ra khiến Hạ An Vũ không nhịn được mà hắt xì một cái rõ to, lỗ mũi cậu ngứa ngáy không chịu nổi, sớm biết như vậy tối qua đã không làm màu mà trải đồ ra ngủ đàng hoàng rồi.

"Em cảm à?" - Chị Thanh tiếp tân cười cười nhìn cậu thư ký trẻ đang gãi mũi quan tâm hỏi một câu.

"Chắc vậy quá chị. Tối qua em không có trải nệm ngủ."

"Ẩu vậy." - Đan Thanh nhíu mày mở hộc ra lục lọi, sau đó đưa cho cậu cái khẩu trang trắng kèm vỉ thuốc - "Mang vào đi không ảnh hưởng sếp đó, thuốc này chị uống còn dư, cũng hiệu quả lắm, không gây buồn ngủ."

"Em cảm ơn ạ."

Hạ An Vũ vội nhận lấy khẩu trang và thuốc từ tay chị, sau đó nhanh chóng bấm thang máy lên tầng cao nhất của tòa nhà.

Phòng làm việc của cậu nằm cạnh phòng tổng giám đốc, mặc dù là không gian tương đối khép kín riêng tư nhưng vẫn có camera giám sát mọi động thái để tránh trường hợp nhân viên không chăm chỉ làm việc. Thật ra dù cho không có camera thì Hạ An Vũ cũng không dám lơ là, bởi chỉ cần chậm trễ một phút thôi cũng dễ dàng ảnh hưởng đến toàn bộ lịch trình, mà cậu thì rất trân trọng cơ hội trời cho này.
" alt="Truyện Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc" width="90" height="59"/>

Truyện Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc


Người nằm trên giường không thèm nhúc nhích. Cô giơ tay lôi tấm chăn giày cộm ra, dùng sức kéo thân hình to lớn trên giường "Ngạn Tử, anh mà không dậy...em sẽ bỏ đói anh đấy."

Lục Tử Ngạn liền mở mắt, vòng tay ôm lấy cô, vui vẻ nói "Chào buổi sáng." Lại còn hôn lên má Cố Thanh Vũ

Cô tròn mắt, vội đẩy anh ra, khuôn mặt ửng đỏ, không nói một câu bỏ ra ngoài. Lục Tử Ngạn ngồi trên giường híp mắt cười. Buổi sáng không tệ.

Một lát sau, anh đã quần áo tươm tất đi xuống nhà dùng bữa sáng. Hôm nay là sandwish, cầm miếng bánh lên thưởng thức, đôi đồng tử đen láy chăm chú nhìn người đối diện, từ khi dọn về sống với anh, cô đã quen bị anh nhìn chằm chằm như thế. Có thể gọi là chai mặt rồi nên không thấy ngại.

"Thanh Vũ, sao em lại lạnh lùng như thế?"

Cố Thanh Vũ đầu không ngẩng lên, vẫn nhàn nhã ăn sáng, cất tiếng "Vậy sao anh có thể mặt dày lúc nào ăn cơm cũng nhìn em chằm chằm như vậy?"

Lục Tử Ngạn nghiêng đầu, tự nhiên trả lời "Vì em đẹp."

Cô không nói tiếp, nếu không mau mau ăn sáng cô sẽ trễ giờ học. Nhớ lại hai năm trước khi về đây, Lục Tử Ngạn không nói nhiều và trêu chọc cô như bây giờ, anh lúc đó rất trầm tính. Cả ngày nói chuyện với nhau cũng chỉ vài câu.

Cô từ nhỏ luôn sống cùng bà nội, ngoài giờ học ra, thời gian còn lại cô toàn đi làm thêm. Năm đó cô trở thành sinh viên năm nhất, anh là giáo sư lớp cô. Đột nhiên một lần anh nói muốn cô trở thành trợ giảng của mình, còn bắt cô phụ giúp quét dọn và sắp xếp đống tài liệu trong phòng làm việc mỗi ngày, khiến thời gian làm việc của cô bị hạn chế. Cũng may Lục Tử Ngạn còn có lương tâm nói rằng sẽ trả lương cho cô. Tuy số tiền rất cao nhưng cô cũng không muốn kéo dài, tìm mọi cách để bỏ việc, nhưng lại bị anh uy hiếp "Nếu em không tiếp tục làm việc tôi sẽ khiến em mãi mãi không tốt nghiệp", lúc đó cô rất lo lắng, còn nghĩ anh là tên biến thái muốn hãm hại cô. Sau này mới biết đươc, anh nhiều lần đi theo cô đến nơi làm việc, quan sát cô từ xa. Vì không muốn cô chạy hết nơi này sang nơi khác làm thêm nên mới nghĩ ra cách này. Khiến cô cảm động không thôi.

Khi đến trường thì cả hai đi riêng. Vì cô và anh ở chung nhà là một bí mật. Cô không còn đi làm nữa nên đã kết đựoc một số bạn bè trong lớp, thường ngày vẫn hay tán ngẫu cùng họ. Cố Thanh Vũ chạy tức tốc đến trường. Trễ rồi, cô bị trễ học rồi.

Dù cố gắng thế nào thì cô vẫn bị trễ học, còn nguyên nhân hại cô bị trễ thì đến rất đúng giờ (tất nhiên là vì anh dùng xe hơi).

"Vũ Vũ, hôm nay cậu đi muộn là lần thứ năm rồi." Bạn cùng bàn Phong Hiểu Ái thấy cô vừa bước vào chỗ ngồi liền nói nhỏ. "Ngủ quên sao? "

Cố Thanh Vũ thở phì phò "Không phải."

"Vậy thì tại sao?"

"Học trò Cố, em lại đi trễ rồi. phải phạt thế nào đây. " Lục Tử Ngạn đứng trên giảng đường cất tiếng nói. Cô mím môi trừng mắt nhìn anh, phạt? Anh còn dám phạt cô, nếu không phải do anh thì cô đâu có bị trễ.

Phong Hiểu Ái thở dài, cảm thán thay bạn "Vũ Vũ, cậu tiêu rrồi."
" alt="Truyện Đặc Quyền Của Giáo Sư" width="90" height="59"/>

Truyện Đặc Quyền Của Giáo Sư