Nhận định, soi kèo Al Wehda vs Al
ậnđịnhsoikèltd nha Hoàng Ngọc - 17/01/2025 05:01 Nhận định bóng đá giải khác
相关文章
- 、
-
Nhận định, soi kèo Girona vs Sevilla, 20h00 ngày 18/1: Mở ra hy vọng trời Âu -
(*) Có được cá chép: Câu nói vui của người Trung Quốc, hiểu nôm na là có thêm nhiều tiền. Nguyên gốc trong truyện là "có được cá cẩm lý" hay còn được gọi là "cá Koi". Loài cá này được mọi người tin rằng có thể mang lại tiền tài, danh vọng, may mắn cho những ai sở hữu nó.
Ánh mắt Túc Khê lập tức phát sáng.
Không phải do cô mê tín, chỉ là từ nhỏ đến giờ cô luôn gặp xui xẻo.
Mặc dù cô từ nhỏ cơm áo no đủ, thành tích ưu tú, sinh hoạt cả nhà yên ổn, nhưng tai họa dù lớn hay nhỏ cứ ập đến không ngừng.
Lớn thì gãy xương, nhỏ thì gọt bút chì cũng bị đứt tay, cứ mấy ngày lại bị một lần, thật sự khiến Túc Khê hoài nghi nhân sinh.
Mà gần đây nhất là bị gãy xương ở mắt cá chân, phải vào viện nằm điều trị.
Túc Khê không nhịn được mà nhấp tải trò chơi, dù sao cũng rảnh rỗi chẳng có gì làm.
Game được tải xuống nhanh chóng, dung lượng chiếm trong bộ nhớ cũng không lớn, chỉ mấy MB, nhưng khi tải xuống hoàn tất lại khiến Túc Khê sửng sốt.
Game có mấy MB lại có đồ họa xịn sò như vậy sao? Mái hiên này... có thể đếm được mấy miếng ngói luôn, nhìn cứ như thật. Rốt cuộc đã có bao nhiêu họa sĩ phải mệt chết rồi đây nhỉ?
Hình ảnh đầu tiên ngoài khung điều khiển game là mái hiên của một căn nhà, bên trên có tuyết đọng, nhìn là biết đây là một mùa đông giá rét vô cùng. Trêи mái hiên còn bị thủng một lỗ, gió lạnh lùa vào từng cơn.
Túc Khê chuyển tầm nhìn vào trong phòng, giờ cô mới phát hiện ra, căn nhà này rất cũ nát, hơn nữa chỉ lớn chừng bàn tay. Bên trong chỉ có một ván giường gỗ, trên đó trải ít rơm rạ cùng một tấm chăn mỏng, vừa nhìn đã khiến người ta lạnh đến rùng mình.
Mà ngoài cái này ra, cũng chỉ có một kệ tủ bát đang đóng, không biết để cái gì bên trong đó.
Cả căn nhà lại không có bàn ghế. Trời lạnh thế này, cửa sài khép hờ phát ra tiếng kẽo kẹt.
Túc Khê đeo tai nghe lên, thầm nghĩ, tiếng kẽo kẹt của cửa gỗ bị bão tuyết trắng muốt như lông ngỗng kia thổi cũng chân thật quá đi!
Cô không biết game này phải bắt đầu từ đâu, cô ấn thử khung điều khiển bên trái lẫn bên phải, cố gắng tìm thử phím làm nhiệm vụ.
Ngay lúc này, cửa gỗ bị đẩy ra, một nhân vật chibi mặc áo quần thô sơ mỏng manh gánh mấy bó củi đốt với thân mình ướt sũng trở về.
Mặc dù nét vẽ sơ sài, nhưng có thể nhìn ra được dường như hắn rất mệt mỏi.
Hắn đặt củi đốt xuống, khẽ vén tay áo lên lộ cẳng tay ốm yếu, có mấy đường không biết là vệt roi hay thứ gì khác.
Túc Khê không nhìn rõ lắm, muốn phóng to màn hình, nhưng khung điều khiển game lập tức xuất hiện.
"Nếu muốn nhìn rõ gương mặt của hoàng tử, cần phải bỏ ra 20 đồng vàng. Tài khoản trước mắt của bạn chỉ có 10 đồng vàng, mời nạp tiền rồi sử dụng."
Túc Khê câm nín: "..."
Gian thương! Mặt của nhân vật chính trong game cũng không cho người ta nhìn, hơn nữa còn phải nạp tiền?!
Chẳng phải là một nhân vật trong gane thôi sao, có thể đẹp đẽ choáng ngợp cỡ nào chứ?
Cô không thèm!
Chỉ thấy sau khi hắn đặt củi xuống lại lập tức lê lết dáng người mệt mỏi ra khỏi nhà đi đốn củi.
Mái tóc đen của hắn còn ướt đẫm, theo bước chân đi về phía trước mà đọng lại từng giọt nước trên nền đất lạnh lẽo.
Mùa đông thế này, sao bé con này lại phải chật vật đến thế?
Túc Khê thử chọt vào đỉnh đầu của bé con, cô cho rằng game này cũng sẽ giống như mấy game khác, có thể mở bảng thông tin và đặt tên cho nhân vật. Nhưng không ngờ bảng điều khiển lại nhảy ra một khung thoại:
"Nếu muốn nhận được tên thật của hoàng tử, cần sử dụng 2 đồng vàng. Tài khoản trước mắt của bạn chỉ có 10 đồng vàng, cho hỏi bạn có muốn dùng 2 đồng vàng để lấy được tên thật của hoàng tử không? Đương nhiên, bạn cũng có thể đặt biệt danh, hệ thống xin đề cử cho bạn những cái tên bao ngầu lòi như: Long Ngạo Thiên, Diệp Lương Thần, Hiên Viên..."
Túc Khê: "... Không không không, tên thật là được rồi."
Ngay khi cô nói được, số đồng vàng ở góc phải màn hình bị trừ đi 2, mà ở góc trái lại có thêm phần thông tin nhân vật.
"> Truyện Tôi Nuôi Lớn Hoàng Tử Bệnh Tật -
*Lâm Đại Ngọc: tên tự là Tần Tần, là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng. Bạn Đường Đường đang nói Tạ công tử mảnh mai íu đúi =))))))~
"Ngươi nha, đời trước nhất định là Tiết Bảo Thoa* không sai a!" Tạ Lan Chỉ không phục mà nhấc chân đá hắn, kết quả trượt chân một một cái suýt chút thì ngã, khiến cho Đường Đường lại cười nhạo thêm một trận.
*Tiết Bảo Thoa: cũng là một trong bộ ba nhân vật chính của tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng. Tuy bề ngoài tính cách băng thanh ngọc khiết, cao sang, quý phái, lạnh lùng, băng giá, nhưng có lúc nhiệt tâm cao hứng, Bảo Thoa cũng sắc sảo, thông thái, lãng mạn, tình cảm.
Hai người đều là lớn lên trong phòng ấm, cách phương Bắc lại xa, lớn như vậy cũng chưa từng thấy qua mấy trận tuyết lớn chân thực như vậy, cố gắng chịu đựng cái giá lạnh nơi này, từ đầu đến chân phủ kín chặt chẽ. Đường Đường về điểm nội lực bé như hạt đậu này, đánh người còn tạm được, chống rét lại quá sức, không thể làm gì khác hơn là mặc vào y phục bằng vải bông thật dày, bên ngoài khoác một cái áo lông cừu trắng như tuyết cực kỳ đẹp trai, làm cho Tạ Lan Chỉ vành mắt hết xanh lại đỏ, rồi lại xanh, quả thực muốn biến thành một con sói đói.
Cái áo lông cừu trắng tuyết này là của sư phụ, da lông đều là thượng phẩm, cực kỳ hiếm có, mặc ở trên người Đường Đường cơ bản là có thể bao phủ từ đầu đến chân, ấm áp miễn chê. Lúc đó sư phụ tự tay phủ lên cho hắn, lúc thức dậy y phục bó lại chặt chẽ, trong lòng nóng đến lợi hại, viền mắt nóng lên, Đường Đường thiếu chút nữa thì đưa tay đem người ôm lấy, bất quá vẫn là không có lá gan đó.
Từ nhỏ đến lớn, trong chuyện này lá gan tựa như nhỏ một chút, hắn nghĩ, nếu như hắn thích người khác, chỉ sợ là đã sớm hành động, thế nhưng đối phương lại là sư phụ hắn, hắn ngay cả muốn tới gần cũng phải có chút dũng khí, thực sự quá tà môn rồi. Lại nói, hắn cũng không hy vọng người mình thích là một ai khác, không ai sánh được với sư phụ, nửa cái đầu ngón tay cũng không sánh được.
Tạ Lan Chỉ hai con ngươi giống như nhựa cao su cường lực, gắt gao dính vào cái áo lông cừu trắng tuyết kia, trong một thời gian ngắn ngủi liền uống cạn chung trà, cũng không không biết đã hỏi mượn hắn bao nhiêu lần.
"Cho ta mượn mặc một chút!"
"Không cho mượn!"
"Cho ta mượn mặc một chút!" Tạ Lan Chỉ trừng hắn.
"Không cho mượn!" Đường Đường hừ mũi một cái.
"Ngươi nha, mượn một chút sẽ chết a!" Tạ Lan Chỉ tức giận đến tóc cũng muốn run lên, tự tay liền tới túm.
"Sẽ chết!" Đường Đường ôm chặt y phục né tránh, "Sẽ không cho mượn! Ngươi là tiểu vương gia! Vương phủ nhà ngươi có nhiều tiền như vậy để làm gì, sao lại còn theo ta mượn y phục mặc!"
"Ta hiện tại chính là một thân mặc quần áo vải bông! Ngươi nhìn ta một chút có chỗ nào có tiền! Ta cũng không có sư phụ thương ta như vậy a!"
"Cút ngay, sống chết gì cũng không được!" Đường Đường mặt đỏ lên, đạp hắn một cái, vùi đầu ôm lấy gậy trượt tiếp tục đâm xuống.
Tạ Lan Chỉ đặt mông ngồi ở trên băng hừ mũi phun ra miệng mấy câu: "Hừ! Tronng vương phủ có quan tâm cũng không đến lượt ta được nhận, đều là quan tâm cái tên phong lưu kia! Coi như cái tên phong lưu kia còn, ước đoán cũng sẽ giận đến phát cáu. Ngươi xem ngày hôm trước ta trở về, tên hạ nhân kia có đem cho ta cái gì tốt để mặc sao? Rắm cũng không có, chỉ biết là gọi ta về nhà! Cũng không trách được cái tên phong lưu kia mỗi ngày trước hoa dưới trăng, không có mẹ quản liền tùy tiện như vậy! Ngươi nói loại người nhà giàu này, ngoại trừ mẹ ruột, còn trông cậy vào người nào nữa a? Cũng chỉ có ngươi hạnh phúc, trong cái giang hồ hỗn loạn này còn có sư phụ bảo kê cho ngươi!"
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, Đường Đường đột nhiên dừng động tác trong tay lại, cảm thấy trên mặt càng nóng. Hắn lại không ngốc, đương nhiên biết sư phụ đối với mình cực kỳ tốt, cùng đối với người khác hoàn toàn khác nhau, nhưng là hắn lại chưa từng yêu đương qua, cũng không hiểu rõ ý tứ của sư phụ như thế nào. Mấy ngày nay nếu không phải là Tạ Lan Chỉ mỗi ngày chạy sang bên kia ngủ, lôi kéo hắn khoác lác nói chuyện phiếm, hắn phỏng chừng còn phải miên man suy nghĩ mà liên tục mất ngủ.
Tạ Lan Chỉ nhỏ giọng oán giận, trong chốc lát tự thương cảm chính mình, đột nhiên ồ một tiếng đứng lên: "Sư phụ ngươi không phải rất khủng bố sao, ta mỗi lần gặp hắn chân đều run rẩy, hắn làm sao lại đối tốt với ngươi như vậy a?"
"Ta..." Đường Đường run tay một cái, không được tự nhiên mà đem người xoay qua chỗ khác, cái mông hướng về phía hắn tiếp tục đục băng, "Ta là khiến người ưa thích a! Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi sao!"
"Ta thế nào? Ta thế nào a!" Tạ Lan Chỉ bị hắn nói xong liền khó chịu, đi hai bước vòng qua trước mặt hắn, ngón tay cái hướng trên mặt mình khoa tay múa chân, "Ta đây tài hoa hơn người, ngươi so được không?"
"Phải phải phải, ngươi tài hơn hơn người!" Đường Đường đem đầu cúi thấp xuống một chút.
Tạ Lan Chỉ cảm thấy hắn có điểm không đúng, dò xét nhìn hắn lại không nhìn rõ được, đem cái cổ kéo thấp luốn phía dưới một chút, nhất thời con mắt trợn thật lớn, ngạc nhiên nói: "A? Ngươi đỏ mặt cái gì a?"
Đường Đường bị hắn phát hiện thế nhưng vẫn "Vịt chết còn mạnh miệng", ngước khuôn mặt đỏ hồng lên nhìn hắn: "Lạnh! Không được sao a!"
"Lạnh cái rắm! Mặc cái y phục sưởi ấm này còn không thấy ngại mà nói lạnh!"
Đường Đường đạp hắn một cái, vùi đầu tiếp tục làm việc: "Hừ! Băng này thoạt nhìn rất dày, cũng không biết giày trượt băng khi nào mới làm xong. Ngươi xem cái thể chất Lâm Đại Ngọc này của ngươi một chút, còn muốn học người ta trượt băng. Nếu không phải vì làm thêm một đôi cho ngươi, giày đã sớm được đem tới."
"Quản làm cái gì! Ta một chút cũng không vội, ta phải học xong mới trở về! Ngươi nếu không dạy tốt cho ta, ta liền ở lại chỗ này mừng năm mới! Dù sao thì trong vương phủ ta cũng không có thân nhân gì..."
Đường Đường liếc mắt nhìn hắn, phát hiện viền mắt hắn có chút phiếm hồng, nhịn không được đưa tay đẩy đẩy hắn: "Quên đi! Đừng buồn. Sang năm học bơi xong, ta thử xem có thể mang ngươi trở về hay không."
Tạ Lan Chỉ khụt khịt mũi xoay mặt đi, hừ hừ: "Ai buồn a!"
Lúc gần đến hoàng hôn, Đường Đường bị sư phụ gọi qua, vừa vào liền cười hì hì khoa tay múa chân, "Sư phụ, ta hôm nay đem băng trên hồ đo lường một chút, dày đến ba thước! Ở phía trên nhảy nhót cũng không có việc gì!"
Liễu Quân kéo tay hắn qua sờ sờ: "Không có bị lạnh a!?"
"Không có..." Đường Đường cúi đầu nhìn bàn tay đang bị nắm lấy của mình, trong mắt lóe sáng trong suốt.
"Ngươi qua đây, ta cho ngươi xem món đồ này." Liễu Quân lôi kéo tay hắn đi tới cái rương bên cạnh.
Đường đường vừa vừa nhấc mi mắt liền nhìn thấy hai đôi giày trượt được đặt chỉnh tề trong rương, ngạc nhiên xoa xoa gáy: "Ngày hôm nay đưa tới sao? Vậy mà đã làm xong hai đôi! Thật nhanh!"
"Ngươi xem xem có thể dùng hay không."
"Có thể dùng có thể dùng!" Đường Đường vui mừng vô cùng, nhanh chóng cầm một đôi để trên mặt đất ma sát hai cái, phát hiện mấy bánh xe bằng gỗ đều được mài rất tròn, độ nhẵn bóng cũng rất thích hợp, nhất thời kích động không thôi.
"Sư phụ! Nếu không thì ngay bây giờ ta ta đi thử xem a!!" Đường Đường ngẩng mặt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy chờ mong, miệng cũng muốn ngoác tới tận mang tai.
Liễu Quân nhìn đôi giày trên chân hắn, lại giương mắt nhìn hắn, ngón cái đặt bên mặt hắn vuốt ve, nhẹ giọng nói: "Được."
Đường Đường nhất thời huyết khí dâng lên, lúc này mới phát hiện, mang giày trượt vào chiều cao liền tăng không ít, đột nhiên cách khuôn mặt sư phụ thật gần, ngay cả hô hấp của nhau cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
"> Truyện Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào! -
Lịch thi đấu bóng đá hôm nay 20Lịch thi đấu bán kết AFC Cup 2019 liên khu vực Ngày Giờ Đội Tỉ số Đội Vòng Kênh 20/08 20/08 19:00 Hà Nội FC 3:2 Altyn Asyr BK lượt đi Xem video 27/08 ">27/08 19:00 Altyn Asyr -:- Hà Nội FC BK lượt về