您现在的位置是:Thời sự >>正文
Truyện Rể Nghèo Thành Tỷ Phú
Thời sự3922人已围观
简介Ngay lập tức,ệnRểNghèoThànhTỷPhúlịch thi dau ngoại hạng anh cửa phòng mở ra, một người đàn ông tầm 4...
Ngay lập tức,ệnRểNghèoThànhTỷPhúlịch thi dau ngoại hạng anh cửa phòng mở ra, một người đàn ông tầm 40 tuổi xuất hiện.
Người đàn ông này mặt vuông chữ điền, để ria mép, mặc một bộ áo Tôn Trung Sơn màu xám, con ngươi sâu thẳm, cả người toát ra một vẻ u ám tựa như đã trải qua vô số sóng gió trong cuộc đời.
Đây chính là nhân vật hàng đầu của vùng ranh giới chợ Đông Hải, Trần Vô Cực!
Tay ông ta đeo một chuỗi vòng hạt, bàn tay thì không ngừng xoay vần hai viên sắt, tạo ra âm thanh ma sát kin kít.
“Cậu là...”
Trần Vô Cực nhìn người thiếu niên trước mặt mình, ngạc nhiên trố mắt ra.
Lộp cộp!
Hai viên sắt rơi xuống đất, lăn đi!
Chương 40: May mà có Vĩnh Phú
“Anh Cực?”
Tên đưa Lâm Hàn vào ngây cả ra, lần đầu tiên hắn thấy Trần Vô Cực có biểu cảm thất thố như vậy.
Phải biết rằng Trần Vô Cực là nhân vật hàng đầu ở thành phố Đông Hải, hai bên trong tối ngoài sáng đều phải nể mặt ông ta.
Tại sao lại có thái độ như vậy với một cậu thiếu niên?
“Vào phòng nói chuyện”.
Biểu cảm Lâm Hàn bình tĩnh, bước vào trong phòng.
Trần Vô Cực lập tức đóng cửa lại, đứng sau lưng Lâm Hàn cung kính gọi:
“Chào cậu Lâm ạ!”
“Lâu lắm không gặp rồi”, Lâm Hàn chắp hai tay sau lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt dường như đang hồi ức.
“Đúng vậy”, Trần Vô Cực gật đầu, cảm thán:
“Mười năm không gặp rồi, lúc đó cậu Lâm vẫn còn là một cậu bé mười mấy tuổi, tôi còn là tên lưu manh bị người ta đuổi chém trên phố. Nếu không phải vừa may chạy được vào sân nhà họ Lâm, được cậu Lâm phát hiện, nếu không phải là nhà họ Lâm, thì tôi cũng chẳng có được địa vị như ngày hôm nay”.
“Mấy năm nay tôi vẫn luôn nằm mơ, đều mơ thấy anh Thiên, mơ thấy cậu Lâm. Lâu lắm không gặp được anh Thiên, chẳng có chút tin tức nào, tôi còn tưởng cả đời này... Nhưng tôi không ngờ rằng, lại có ngày tôi có thể gặp lại cậu Lâm”.
Trần Vô Cực mở lời trước, vành mắt ngấn lệ.
Không có Lâm Thiên Tiếu thì ông ta cũng chẳng có nổi địa vị như ngày nay.
Nếu không có Lâm Hàn đang chơi trong sân, phát hiện ra Trần Vô Cực, thì ông ta đã chết nơi đầu đường xó chợ.
Lâm Hàn cũng có chút nhớ, nói theo:
“Bây giờ cuộc sống thế nào, không bị người ta đuổi theo đòi chém nữa chứ?”
“Ha ha, cậu Lâm cứ đùa”.
Trần Vô Cực lắc đầu: “Bây giờ tôi đã học được cách tu tâm dưỡng tính rồi, rảnh thì nuôi chim, tụng kinh, chăm sóc chuyện làm ăn một chút là được. Chuyện bị người khác đuổi theo đòi chém đã chẳng còn nữa rồi. Chuyện chém giết trên giang hồ đã sớm là dĩ vãng”.
Lâm Hàn gật gù: “Đến tìm ông là có chuyện cần giúp”.
“Có ai chọc vào cậu Lâm à?”
Một luồng sát khí dâng lên trong người Trần Vô Cực, nhiệt độ của cả căn phòng cũng giảm xuống theo.
“Cậu Lâm cứ việc nói là chuyện gì, cái mạng này của tôi là do cậu cho, tôi bằng lòng lên núi đao xuống biển lửa vì cậu Lâm!”, Trần Vô Cực nói chắc nịch.
Lúc này, ông ta đã không còn là người đàn ông trung niên nho nhã đeo vòng hạt, vần viên sắt nữa rồi.
Mà ông ta đã biến thành một đại ca có thể hô mưa gọi gió ở vùng ranh giới thành phố Đông Hải.
“Chuyện nhỏ thôi mà”.
Lâm Hàn bình tĩnh nói: “Tôi có nột người bạn tên Chu Nhã Thiến, tối nay vừa bị bắt cóc, ông tìm giúp tôi xem là do ai làm”.
“Cậu Lâm yên tâm, người có thể làm ra chuyện bắt cóc này có lẽ là đồng đạo”, Trần Vô Cực mở miệng: “Cùng lắm là nửa tiếng, tôi lập tức tìm ra cho cậu, thằng Sơn đâu!”
Người đàn ông này mặt vuông chữ điền, để ria mép, mặc một bộ áo Tôn Trung Sơn màu xám, con ngươi sâu thẳm, cả người toát ra một vẻ u ám tựa như đã trải qua vô số sóng gió trong cuộc đời.
Đây chính là nhân vật hàng đầu của vùng ranh giới chợ Đông Hải, Trần Vô Cực!
Tay ông ta đeo một chuỗi vòng hạt, bàn tay thì không ngừng xoay vần hai viên sắt, tạo ra âm thanh ma sát kin kít.
“Cậu là...”
Trần Vô Cực nhìn người thiếu niên trước mặt mình, ngạc nhiên trố mắt ra.
Lộp cộp!
Hai viên sắt rơi xuống đất, lăn đi!
Chương 40: May mà có Vĩnh Phú
“Anh Cực?”
Tên đưa Lâm Hàn vào ngây cả ra, lần đầu tiên hắn thấy Trần Vô Cực có biểu cảm thất thố như vậy.
Phải biết rằng Trần Vô Cực là nhân vật hàng đầu ở thành phố Đông Hải, hai bên trong tối ngoài sáng đều phải nể mặt ông ta.
Tại sao lại có thái độ như vậy với một cậu thiếu niên?
“Vào phòng nói chuyện”.
Biểu cảm Lâm Hàn bình tĩnh, bước vào trong phòng.
Trần Vô Cực lập tức đóng cửa lại, đứng sau lưng Lâm Hàn cung kính gọi:
“Chào cậu Lâm ạ!”
“Lâu lắm không gặp rồi”, Lâm Hàn chắp hai tay sau lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt dường như đang hồi ức.
“Đúng vậy”, Trần Vô Cực gật đầu, cảm thán:
“Mười năm không gặp rồi, lúc đó cậu Lâm vẫn còn là một cậu bé mười mấy tuổi, tôi còn là tên lưu manh bị người ta đuổi chém trên phố. Nếu không phải vừa may chạy được vào sân nhà họ Lâm, được cậu Lâm phát hiện, nếu không phải là nhà họ Lâm, thì tôi cũng chẳng có được địa vị như ngày hôm nay”.
“Mấy năm nay tôi vẫn luôn nằm mơ, đều mơ thấy anh Thiên, mơ thấy cậu Lâm. Lâu lắm không gặp được anh Thiên, chẳng có chút tin tức nào, tôi còn tưởng cả đời này... Nhưng tôi không ngờ rằng, lại có ngày tôi có thể gặp lại cậu Lâm”.
Trần Vô Cực mở lời trước, vành mắt ngấn lệ.
Không có Lâm Thiên Tiếu thì ông ta cũng chẳng có nổi địa vị như ngày nay.
Nếu không có Lâm Hàn đang chơi trong sân, phát hiện ra Trần Vô Cực, thì ông ta đã chết nơi đầu đường xó chợ.
Lâm Hàn cũng có chút nhớ, nói theo:
“Bây giờ cuộc sống thế nào, không bị người ta đuổi theo đòi chém nữa chứ?”
“Ha ha, cậu Lâm cứ đùa”.
Trần Vô Cực lắc đầu: “Bây giờ tôi đã học được cách tu tâm dưỡng tính rồi, rảnh thì nuôi chim, tụng kinh, chăm sóc chuyện làm ăn một chút là được. Chuyện bị người khác đuổi theo đòi chém đã chẳng còn nữa rồi. Chuyện chém giết trên giang hồ đã sớm là dĩ vãng”.
Lâm Hàn gật gù: “Đến tìm ông là có chuyện cần giúp”.
“Có ai chọc vào cậu Lâm à?”
Một luồng sát khí dâng lên trong người Trần Vô Cực, nhiệt độ của cả căn phòng cũng giảm xuống theo.
“Cậu Lâm cứ việc nói là chuyện gì, cái mạng này của tôi là do cậu cho, tôi bằng lòng lên núi đao xuống biển lửa vì cậu Lâm!”, Trần Vô Cực nói chắc nịch.
Lúc này, ông ta đã không còn là người đàn ông trung niên nho nhã đeo vòng hạt, vần viên sắt nữa rồi.
Mà ông ta đã biến thành một đại ca có thể hô mưa gọi gió ở vùng ranh giới thành phố Đông Hải.
“Chuyện nhỏ thôi mà”.
Lâm Hàn bình tĩnh nói: “Tôi có nột người bạn tên Chu Nhã Thiến, tối nay vừa bị bắt cóc, ông tìm giúp tôi xem là do ai làm”.
“Cậu Lâm yên tâm, người có thể làm ra chuyện bắt cóc này có lẽ là đồng đạo”, Trần Vô Cực mở miệng: “Cùng lắm là nửa tiếng, tôi lập tức tìm ra cho cậu, thằng Sơn đâu!”
Tags:
相关文章
Nhận định, soi kèo Bắc Macedonia vs Wales, 2h45 ngày 26/3: Phong độ đang lên
Thời sựChiểu Sương - 25/03/2025 15:35 World Cup 2026 ...
【Thời sự】
阅读更多Nhận định, soi kèo Kelantan vs PDRM, 20h ngày 23/5
Thời sự...
【Thời sự】
阅读更多Nhận định Nhật Bản vs Chile, 06h00 18/06 (Copa America)
Thời sự...
【Thời sự】
阅读更多
热门文章
- Nhận định, soi kèo U19 Ailen vs U19 Đức, 21h00 ngày 25/3: Nghiền nát đối thủ
- Nhận định, soi kèo Nữ Hyundai Steel Red vs Nữ Suwon, 17h00 ngày 13/6
- Nhận định, soi kèo Marijampole City vs Banga Gargzdai, 20h00 ngày 23/5
- Nhận định, soi kèo Parnu JK Vaprus vs Levadia Tallinn, 23h00 ngày 24/5
- Nhận định, soi kèo Kyrgyzstan vs Qatar, 20h45 ngày 25/3: Lấy lại đẳng cấp
- Argentina vào bán kết Copa America 2019, Messi thừa nhận sự thật đắng lòng
最新文章
-
Nhận định, soi kèo Nigeria vs Zimbabwe, 23h00 ngày 25/3: Cơ hội thu hẹp
-
Nhận định, soi kèo Gnistan vs SJK Akatemia, 22h00 ngày 11/6
-
Dự đoán Nhật Bản vs Chile (6h 18/6) bởi Paul Kamp
-
Tỷ lệ bóng đá Copa America hôm nay 15/6: Argentina vs Colombia
-
Nhận định, soi kèo Anh vs Latvia, 2h45 ngày 25/3: Thắng là được
-
Nhận định, soi kèo Beroe vs Pirin Blagoevgrad, 23h00 ngày 31/5